Tỉnh rồi đúng không?
Cổ Phong cười, tiến sát tới nhìn chằm chằm Trịnh A Ngưu hỏi. Nụ cười tựa ác ma của hắn không ngừng phóng đại trong con ngươi Trịnh A Ngưu, khiến Trịnh A Ngưu căn bản không phân rõ đây là hiện thực hay mộng cảnh. Nếu như là ác mộng, vậy thì cầu xin lão thiên gia mau chóng để hắn tỉnh lại đi!
Vậy được rồi, tỉnh rồi chúng ta liền bắt đầu làm vận động thôi!
Cổ Phong ồm ồm nói, sau đó ý bảo Sở Hân Nhiễm nâng bàn tay đã tàn phế của Trịnh A Ngưu lên.
Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì?
Đối với Trịnh A Ngưu mà nói, Cổ Phong thật sự là ác mộng của hắn, vừa nhìn thấy Cổ Phong vung tay vung chân như vậy, lập tức liền sợ hãi run rẩy.
Tứ cữu, đừng lo lắng, hắn muốn trị thương cho ngươi, sau khi trị xong hai tay này của ngươi là có thể khôi phục rồi!
Sở Hân Nhiễm ôn nhu an ủi nói.
Ai, vậy nhưng chưa chắc đâu nhé, hai ngày nay trạng thái của ta không được tốt lắm, làm không tốt sẽ càng chữa càng tàn, A Ngưu ca ngươi nhưng phải chuẩn bị tốt để lĩnh tiền trợ cấp thương tật đó!
Ta, ta, ta, Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm!
Trịnh A Ngưu bị dọa đến mức con ngươi đều bắt đầu thu nhỏ lại, kêu la lộn xộn.
Tứ cữu, ngươi sao vậy?
Sở Hân Nhiễm hỏi.
Ta, ta, ta sợ hãi a!
Trịnh A Ngưu thiếu chút nữa thì khóc òa lên.
Cữu cữu đừng sợ, không sao đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi!
Sở Hân Nhiễm an ủi Trịnh A Ngưu, lại trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153286/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.