Cổ Phong vậy mà từ xa đã hướng về nữ nhân kia gật đầu vẫy tay, hô:
Đại tỷ, ta đến rồi!
Chậm đã, tình hình có biến!
Trần Hoằng Dận quát khẽ một tiếng, mấy người khác rất ăn ý thoáng cái co rụt vào trong siêu thị nhỏ, tất cả đều tản ra trước giá hàng giả vờ lựa chọn hàng hoá, thật ra lại thông qua tấm kính sát đất lén nhìn động tĩnh bên ngoài. Đêm hôm đó, tại Bệnh viện Nhân dân thành phố, Trịnh Phượng Kiều từng gặp Cổ Phong
hôn mê
, liếc mắt đã có thể nhận ra hắn đương nhiên không kỳ quái, nhưng trong ấn tượng của nàng, Cổ Phong hình như chưa từng gặp nàng a, hắn làm sao lại nhận ra bản thân chứ? Thật ra, nàng đâu biết được, Cổ Phong giả vờ hôn mê bất tỉnh chẳng những nhận ra nàng, tất cả mọi người nhà họ Trịnh có mặt đêm đó hắn đều nhận ra. Trong lúc Trịnh Phượng Kiều còn đang nghi ngờ, Cổ Phong đã đi đến trước mặt, nàng đang định dùng lời thoại đã chuẩn bị sẵn để nói vài câu lạnh lùng chế giễu, Cổ Phong lại không cho nàng bất kỳ cơ hội nào, đi thẳng tới kéo cửa xe hàng sau rồi ngồi lên. Trịnh Phượng Kiều tức giận dậm chân một cái, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lên xe, lúc khởi động xe, lại vẫn là quay đầu kiêu ngạo tự phụ không ai bì nổi đối với Cổ Phong quát lạnh nói:
Thằng nhóc ranh, ngươi thành thật một chút cho ta, loại vô dụng như ngươi, lão nương ta giữa năm chưa từng gặp tám trăm cũng có một nghìn...
Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153285/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.