Nghiêm Tân Nguyệt chỉ giảng một tiết rưỡi trong hai tiết học, sau đó cho học sinh tự học rồi sớm về trước, bởi vì nàng phải đến bệnh viện chăm sóc người chồng đang trong thời kỳ hồi phục. Vừa đúng lúc nàng ra khỏi cửa phòng học thì gặp Cổ Phong và Bành Tịnh Bội đi về. Mắt Bành Tịnh Bội đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc. Nghiêm Tân Nguyệt rất muốn hỏi một chút, nhưng Bành Tịnh Bội lại nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái, tự mình đi vào phòng học. Vì vậy, nàng đành phải lùi lại mà cầu việc khác, nói với Cổ Phong:
Cổ Phong đồng học, làm phiền trò theo ta một chút!
Được!
Cổ Phong gật đầu, theo sau Nghiêm đại mỹ nữ đến văn phòng của nàng. Vào đến văn phòng, Nghiêm Tân Nguyệt thấy Cổ Phong vẫn mang vẻ mặt đau khổ, không khỏi cười cười,
Đừng căng thẳng, lão sư gọi trò tới không phải là để quở trách trò đâu!
Nàng nở nụ cười duyên dáng, trăm vẻ mị hoặc nảy sinh, khiến tâm thần Cổ Phong không khỏi chao đảo bởi nụ cười của Nghiêm đại mỹ nữ. Hắn lấy lại bình tĩnh rồi thầm nghĩ, khó trách Bành viện trưởng liều mạng cũng muốn tranh thủ niềm vui của nàng, hóa ra mị lực của nữ nhân này lại kinh người đến vậy. Sau khi Nghiêm đại mỹ nữ cười xong, nét mặt liền trở nên ảm đạm, thậm chí còn mang theo vẻ ngượng ngùng nồng đậm, nàng nói một cách khá khó khăn:
Cổ Phong đồng học, chuyện ngày hôm qua, ta và Bành viện trưởng đều cảm ơn trò.
Không cần khách khí!
Cổ Phong thật sự rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153284/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.