Vị đồng học này, nếu ngươi cứ cố chấp không chịu hối cải, ngươi có tin hay không ta sẽ đem bộ dạng này của ngươi treo lên cổng trường cho mọi người xem?
Thanh âm của Cổ Phong vẫn rất ôn hòa, nhưng bất kể lọt vào tai ai cũng cảm thấy một cỗ cự hàn.
M*!
Lời của Trần Hoằng Dận vừa mở miệng, trên mông đã ăn mấy cái vỉ đập ruồi lớn.
Thử hung hãn thêm cái nữa xem!
Cổ Phong vẫn rất ôn hòa hỏi.
Thằng họ Cổ kia, ngươi có gan thì đánh chết ta đi, nếu không đánh chết được ta, lát nữa ta sẽ rán da ngươi xé xương ngươi!
Trần Hoằng Dận nghiến răng nghiến lợi nói.
Ối, đến giờ này vẫn còn ngoan cố không biết sửa đổi à!
Cổ Phong nhàn nhạt nói một câu, vỉ đập ruồi trên tay không ngừng một khắc, mông của Trần Hoằng Dận đã bị đánh từ đỏ chuyển xanh, từ xanh chuyển tím, rồi bầm tím. Lý Khiếu Lan tuy rằng đối với tiểu sư đệ thần bí khó lường lại khiến bọn họ mở rộng tầm mắt này bội phục vô cùng, nhưng cũng không khỏi lo lắng mà tiến lên, nói nhỏ:
Sư đệ, sư đệ, không sai biệt lắm thì thôi đi. Chúng ta mau đi thôi, lát nữa viện binh của bọn họ đến, chúng ta muốn đi cũng không kịp nữa rồi!
Ha ha, sư huynh đừng sợ, trời sập xuống có sư đệ đỡ giúp huynh!
Cổ Phong vừa nói vừa đánh, đúng là xem Trần Hoằng Dận như con của mình mà giáo dục.
Được, có câu nói này của ngươi, huynh đệ ta đây nhận rồi.
Lý Khiếu Lan vỗ bờ vai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153270/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.