Chủ nhà hàng vừa thấy có chuyện xảy ra, một mặt bảo nhân viên phục vụ đi gọi người, một mặt la to hô quát bọn họ dừng tay. Thế nhưng từng người đều đánh đến khí thế ngút trời, ai có thời gian mà để ý đến ông ta chứ, tất cả đều ngó lơ. Đang lúc xem đến hăng say, một người thẳng tắp lao thẳng về phía Cổ Phong. Cổ Phong nhịn không được cười khổ, người này chính là Trần Hoằng Dận, kẻ vừa bị hắn dùng gạt tàn thuốc đập trúng!
Chậm đã!
Cổ Phong quát lớn một tiếng! Trần Hoằng Dận sửng sốt một chút, bước chân cũng dừng lại tại chỗ.
Vị huynh đài, thật ra cá nhân ta rất phản đối bạo lực!
Cổ Phong đứng lên nói.
Phản đối bạo lực? Khốn kiếp, vậy mà ngươi còn dùng gạt tàn thuốc đập ta!
Trần Hoằng Dận đầy ủy khuất giận mắng.
Đó chẳng phải vì ngươi nói tục thành văn, khiến người ta muốn không đánh ngươi cũng không được sao!
Cổ Phong cũng dùng ngữ khí đầy ủy khuất nói.
Đậu xanh rau má!
Trần Hoằng Dận xấu hổ thành giận, gào thét một tiếng lại vồ tới.
Chậm!
Cổ Phong lại quát một tiếng, chỉ chỉ về phía sau lưng hắn,
Ngươi xem, có người đến rồi!
Trần Hoằng Dận không thèm quan tâm, ngược lại cười lạnh nói:
Hừ, còn muốn chơi đánh lén, ngươi nghĩ lão tử còn sẽ trúng kế của ngươi sao?
Cổ Phong lắc đầu thở dài, tiểu tử này không thể dạy được! Một tay duỗi ra, xoát một cái, một cú đánh vào đầu đã gõ vào đầu Trần Hoằng Dận, hơn nữa lại trúng ngay vết thương vừa bị đập lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-than-y/5153269/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.