Bầu trời trong xanh, thi thoảng lại có một đám mây nhẹ nhàng bay qua. Bỗng nhiên, một gương mặt phóng đại xuất hiện trước mắt.
Kỳ An mở to mắt, đôi mắt kia cũng chớp chớp, “Tiểu Thất!”
“Sao ngươi lại tới đây?” Không phải là trước hôn lễ thì không được gặp mặt sao? Kỳ An ngồi thẳng người lên.
Lạc Hoài Lễ nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm tay nàng, “Một ngày không gặp dài như ba thu. Tiểu Thất, ngươi không nhớ ta sao?”
Kỳ An nhìn hắn, “Ta thấy ngươi không giống kẻ si tình như vậy!”
Lạc Hoài Lễ đứng dậy, thuận thế kéo nàng theo, cười cười, “Tiểu Thất, ngươi vẫn là chưa hiểu rõ ta!” rồi một tay ôm nàng vào trong ngực, “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Cứ đi rồi sẽ biết!”
Hắn ôm nàng bay lên nóc nhà, Kỳ An thở nhẹ một tiếng, nắm chặt xiêm y hắn.
Lạc Hoài Lễ cúi đầu nhìn nàng, giống như thở dài, “Tiểu Thất, ngươi phải tin tưởng ta chứ!” Mắt hắn yên lặng nhìn nàng, tựa hồ muốn nhìn rõ tâm tư nàng. Kỳ An hơi do dự, cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng thân thể, tựa vào trong ngực hắn.
Lạc Hoài Lễ cười, gật gật đầu với Trường Lan, Trường Khanh đang ở cách đó không xa rồi ôm Kỳ An rời đi.
“Không cần giữ tập tục không được gặp mặt trước hôn lễ sao?” Trường Khanh hỏi Trường Lan.
Trường Lan đứng nhìn tiểu thư nhà mình phía xa xa, “Các vị chủ tử Tiêu gia chưa từng để ý mấy chuyện đó, nói chung vẫn là duy tâm mà thôi!”
Trường Khanh gật gật đầu, chắp tay sau đít, cũng không thèm nói lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/79997/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.