Ánh nến chiếu rọi vào tiểu Thất, nhìn càng thêm kiều diễm động lòng người. Lạc Hoài Lễ tay nhấc khăn voan, cả người cơ hồ trở nên ngây ngốc.
Hai gò má Kỳ An nóng như lửa, trong không gian yên tĩnh, ánh mắt kia chỉ càng làm cho người ta tim đập như sấm, rốt cục không nhịn được nữa, nàng nói, “Ngươi rốt cục muốn cầm cái khăn đến bao giờ?”.
Lạc Hoài Lễ phục hồi lại tinh thần, tùy ý vứt chiếc khăn sang bên, cúi xuống hôn nàng, thanh âm thanh nhã mê người, “Giờ khắc này, như mộng như ảo!”
Đêm hôm đó vô cùng mê loạn, Kỳ An chỉ cảm thấy cả thế giới đỏ rực một mảnh, nàng hư hư ảo ảo, nặng nề di động, chỉ có thể bám chặt vào Lạc Hoài Lễ mới cảm thấy an tâm.
Một khắc đau nhức kia, nàng đột nhiên rơi lệ đầy mặt. Lạc Hoài Lễ kiên nhẫn hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt nàng, thì thào gọi, “Tiểu Thất, tiểu Thất!”
Nàng ôm Lạc Hoài Lễ, không kiềm được run rẩy, khóc không thành tiếng.
Lạc Hoài Lễ ôm chặt nàng, “Không cần sợ hãi, tiểu Thất!”
Nàng nhìn hắn hồi lâu, rốt cục vươn lên hôn hắn.
Đến với hạnh phúc sẽ vứt bỏ được thương tâm. Nàng không thể chỉ vì một Trương Sở Du mà bỏ đi cả thế giới, không phải sao?
Sáng sớm, Kỳ An còn chưa mở mắt đã cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, nàng nhăn mặt nhíu mày, “Trường Lan, ta ngủ thêm một lát, một lát nữa thôi!”
Cảm giác ngứa biến mất, ngừng một lát, lại trở lại càng mạnh mẽ hơn.
Tức giận, Kỳ An tùm lấy vật ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/79998/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.