Đông đi xuân lại, Mạc Nhược hồi kinh, một phong mật thư, hoàng thượng nổi giận lôi đình. Vì tránh xảy ra hỗn loạn, đã lệnh cho quân đội Tiêu gia khắp nơi án binh bất động, Xa Kỵ tướng quân mang binh lên biên cương trước, tiêu diệt những thế lực tiền triều ẩn núp ở đó.
Đêm. Mắt Kỳ An đã díu lại không mở ra nổi, lại không dám ngủ. Nguyên nhân đơn giản là trước mắt nàng là Đại Lý Tự Khanh đại nhân thần thái sáng láng, không có tới nửa phân buồn ngủ.
Mạc Nhược thấy Kỳ An đã khốn đốn không chịu nổi rồi lại cố giương mắt lên, thật lâu sau rốt cục cũng mở miệng, “Tiểu Thất, có cảm thấy phẫn nộ hay không?”
Kỳ An nháy nháy mắt, chuyện Tiêu gia nàng đã nghe nói, nghe nói là có nội gian nên mới có thể bị người ta không tốn chút sức lực phá cửa thành. Trường Khanh nghe thấy việc này thì tức giận bẻ gãy cả trường kiếm, Trường Lan thì làm một phòng đồ ăn, bày đầy trên bàn và mặt đất. Kỳ An thực vô tội, chỉ có thể ngồi ở đây, cố gắng ăn hết từng món từng món nàng làm ra.
Mãi đến khi nàng đã ăn no đến mức khó đi đứng nổi thì Trường Lan mới run rẩy bổ nhào vào trong ngực nàng, nước mắt ướt đẫm vạt áo nàng.
Trường Lan khóc mệt rồi mới để Trường Khanh ôm đi nghỉ ngơi. Sau đó thì Mạc Nhược tới, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng ngắm nhìn thanh trường kiếm.
Mắt nhìn lên nóc nhà, lại tựa hồ cái gì cũng không thấy, Mạc Nhược cúi đầu nói, “Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/79996/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.