“Thiếu, thiếu phu nhân?” người gác cổng thấy nàng, tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Kỳ An ôm Lãng nhi, lập tức đi tới Đông viện, cảnh vật vẫn vậy, ngay cả ao Hà Hoa kia cũng giống như hôm qua.
“Lãng nhi, mở mắt ra!” Nàng nhẹ giọng nói.
Lãng nhi chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là hồ nước kia.
“Nương!” hắn kinh hô một tiếng, hai tay liền giữ chặt áo Kỳ An, “Nương!”. Hắn nhắm mắt lại, cả người lùi sâu vào lòng nàng.
Kỳ An cúi đầu, thấy Lãng nhi nắm chặt tay áo nàng, bấu chặt tới mức nàng phát đau. Tâm nàng cũng đau. Nếu như không vì sợ hãi tới cực điểm, Lãng nhi của nàng sao có thể có biểu hiện như vậy?
“Tiểu Thất!” Lạc Anh nghe hạ nhân báo liền cùng Kim Vân và Lạc Hoài Lễ chạy tới.
Nhìn thấy Lãng nhi trong lòng nàng, Lạc Hoài Lễ phản ứng tức thì, “Lãng nhi làm sao vậy?”
Kỳ An ngước mắt nhìn hắn, lệ nóng doanh tròng, “Lãng nhi bị dọa cho sợ rồi!” một giọt nước mắt trượt xuống má nàng.
Tim Lạc Hoài Lễ rơi đánh bịch, một tiểu Thất nhu nhược bi thương như vậy, quen thuộc mà xa lạ.
Hắn tiến lên từng bước, “Có cách nào chữa trị không?”
Kỳ An nhìn mặt nước an tĩnh, cắn răng đưa ra quyết định.
“Lãng nhi!” nàng hôn nhẹ lên má hắn, nhẹ giọng dỗ, “Có nương ở đây, có Trường Khanh thúc thúc, có ông nội, còn có rất nhiều người ở bên cạnh Lãng nhi, Lãng nhi không phải sợ, Lãng nhi mở mắt nhìn hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-sinh-lanh-bac/2785701/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.