Chương trước
Chương sau
"Cô Lạc, ban nãy cô muốn xem sợi dây chuyền này đúng không? Bây giờ tôi sẽ lấy nó cho cô nhé?" Người hướng dẫn mua sắm gói trang sức lại cho Lãnh Tử Sâm rồi mặt đầy tha thiết nhìn về phía Lạc Thi Dung nói.

Lạc Thi Dung hờ hững liếc cô ấy, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, nhìn thêm mấy lần cảm thấy cũng bình thường."

Nhân viên hướng dẫn mua sắm ngây người nhìn Lạc Thi Dung, vô cùng khó hiểu, tại sao khi nãy Lạc Thi Dung còn vui vẻ hoà nhã thoắt cái đã thay đổi sắc mặt rồi? Chẳng lẽ sau khi nổi tiếng ai nấy cũng vui buồn thất thường như vậy sao?

Lạc Thi Dung không thèm để ý nhân viên hướng dẫn mua sắm nghĩ gì, khi Lãnh Tử Sâm đến quầy tiếp theo, cô ta cũng đi theo, vừa vặn Trần Húc đi thanh toán chưa quay lại, Lạc Thi Dung nắm lấy chỗ tay cầm của xe lăn, giọng dịu dàng hỏi: "Thưa anh, anh muốn đi đâu? Em có thể đẩy xe lăn cho anh."

"Buông ra." Lãnh Tử Sâm lạnh lùng nói hai chữ.

Lạc Thi Dung ngây ra một lúc, có lẽ cô ta cũng không ngờ Lãnh Tử Sâm lại không nể mặt mũi cô ta như vậy, cô ta bước tới trước mặt Lãnh Tử Sâm gượng cười nói: "Thưa anh, anh có biết em là ai không?"

"Chuyện này có quan trọng không?" Lãnh Tử Sâm thậm chí còn không thèm nhìn cô ta.



"Em…"

Lạc Thi Dung không ngờ Lãnh Tử Sâm lại vô tình như vậy, cô ta cắn chặt môi dưới giả bộ ra vẻ đáng thương, hầu hết đàn ông đều không thể chống đỡ nổi vẻ mặt này của cô ta.

Giờ phút này cô ta trông diễm lệ động lòng người, hốc mắt ươn ướt, dáng vẻ như sắp rơi nước mắt, nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng, cô ta cho rằng Lãnh Tử Sâm cũng chịu thua trò này, nhưng đáng tiếc Lãnh Tử Sâm đột nhiên biến thành trai thẳng sắt thép.

Anh nhìn về phía cô ta, nghi ngờ hỏi một câu: "Cô này, có phải cô bị cát bay vào mắt rồi không?"

...

Lạc Thi Dung có hơi không thể bắt kịp nhịp điệu của Lãnh Tử Sâm, mắt cô có cát bay vào? Câu nói này được người khác dùng lên người cô, sao nghe kỳ lạ như vậy?

Lãnh Tử Sâm dường như cảm thấy nói như thế còn chưa đủ nên lại liếc nhìn Lạc Thi Dung, nhắc nhở rằng: "Ê, tôi nói này, cô có thể buông xe lăn của tôi ra được không? Tôi không quen với việc quá gần gũi với người lạ."

"Em..." Lần này, Lạc Thi Dung thực sự muốn khóc, từ sau khi trở nên nổi tiếng, cô ta chưa từng bị người khác xem thường như vậy, cô ta gần như quên mất mình thực ra cũng chỉ là một nữ minh tinh mà thôi.

Lúc này Trần Húc đã thanh toán xong và quay lại, anh ta liếc nhìn Lạc Thi Dung, nhỏ giọng nói: "Cậu chủ, có phải cô ta đang quấy rầy cậu không?"

Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Ừm, quả thật có hơi hơi, chủ yếu là tôi không thích mùi nước hoa trên người cô ta, đi nhanh thôi, tránh xa cô ta ra."

Khi Lãnh Tử Sâm nói không hề cố ý giảm thấp âm lượng, Lạc Thi Dung nghe hết lời anh nói, trong tích tắc cô ta cảm thấy bối rối chưa từng có.

Lửa giận trong lồng ngực cô ta hừng hực cháy lên, nhưng cô ta lại chẳng thể làm gì Lãnh Tử Sâm cả, chỉ đứng sững ngay tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.

Cô ta không ngờ Lãnh Tử Sâm lại khó chơi như vậy, dẫu sao Lãnh Tử Sâm trong lời đồn là một tay ăn chơi, theo lý mà nói, một người phụ nữ xinh đẹp như cô ta tự động dâng đến cửa, anh nên thích mới đúng, nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi của anh, có vẻ không hề thích mà còn ghét bỏ cô ta?

Chẳng lẽ đàn ông cũng chơi trò lạt mềm buộc chặt sao? Nếu vậy, cô ta cũng không ngại chơi với anh.

Lạc Thi Dung hít thở sâu vài lượt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, sắc mặt đã trở lại bình thường, cô ta nở một nụ cười tiêu chuẩn, sau đó bước đến quầy bên cạnh Lãnh Tử Sâm, nói với nhân viên hướng dẫn mua sắm: "Gói hết mấy bộ này lại cho tôi, tôi muốn tất cả."

Nhân viên hướng dẫn mua sắm thấy Lạc Thi Dung hào phóng như vậy thì mặt mày như nở hoa, vui mừng khấp khởi nói: "Được ạ, tôi sẽ gói lại cho cô ngay lập tức."

Khi hướng dẫn mua sắm nhìn thấy một ngôi sao lớn như Lạc Thi Dung, cô ấy thực sự muốn cô ta ký tên cho mình, nhưng so với KPI của cô ấy, chữ ký thực sự không đáng để nhắc đến. Cô ấy sợ Lạc Thi Dung sẽ hối hận thế nên động tác đóng gói trang sức nhanh nhẹn hơn bình thường rất nhiều.

Lãnh Tử Sâm ở bên cạnh vẫn đang chọn đồ trang sức cho vợ, thình lình nghe thấy Lạc Thi Dung đặt vài bộ cùng một lúc như thế, anh bĩu môi khinh thường, sau đó nói với Trần Húc: "Trần Húc, có phải chúng ta đến nhầm chỗ rồi không? Nơi đây có lẽ là cái chợ ấy chứ? Tại sao người ta mua đồ trang sức như mua bắp cải thế?"

Trần Húc liếc mắt nhìn sắc mặt nhân viên hướng dẫn mua sắm không biết nên diễn tả như thế nào, ngượng ngùng ho khan một tiếng, trầm giọng đáp: "Cậu chủ, mỗi bộ trang sức ở đây có giá lên tới năm sáu con số, bắp cải ở chợ không đắt như vậy đâu."

Lãnh Tử Sâm liếc nhìn Trần Húc với vẻ khen ngợi: "Không tệ, anh còn biết giá bắp cải nữa."

"Vậy anh nói xem, một bộ trang sức có thể mua được bao nhiêu cân bắp cải?" Lãnh Tử Sâm hỏi.

Trần Húc suy nghĩ một lúc, trả lời: "Căn cứ theo giá bán sỉ ba nghìn một cân, một bộ trang sức có thể mua được một xe tải bắp cải rồi."

Sau khi Lãnh Tử Sâm nghe xong, kinh ngạc thốt lên: "Ý của anh là, người phụ nữ vừa rồi muốn treo trên người mấy xe tải bắp cải à?"

Trần Húc:…

Tự dưng không biết trả lời câu hỏi hóc búa này như thế nào, phải làm sao đây?

Mà bởi vì lúc Lãnh Tử Sâm nói chuyện không hề có ý giảm âm lượng xuống, nên dù cho là nhân viên hướng dẫn mua sắm bên cạnh hay Lạc Thi Dung đều nghe thấy cả, cô nhân viên hướng dẫn mua sắm rất muốn đuổi Lãnh Tử Sâm đi, nhưng cô ấy không dám.

Về phần Lạc Thi Dung, cô ta đang xách một vài túi đựng hộp trang sức, nghĩ đến mình xách mấy xe tải bắp cải, biểu cảm trên mặt cô ta vô cùng đặc sắc.

Mà lúc này, Lãnh Tử Sâm lại vừa mắt một bộ trang sức, anh chỉ vào bộ trang sức đó, nhờ nhân viên hướng dẫn mua sắm gói lại.

Lạc Thi Dung rốt cuộc không chịu nổi nữa, mở miệng nói: "Không phải anh nói một bộ trang sức có thể mua được một xe tải bắp cải sao? Vậy tại sao anh còn mua?"

Lãnh Tử Sâm nhìn về phía cô, cười nhạo: "Đúng là có thể mua được một xe tải bắp cải, nhưng vợ tôi không thích ăn bắp cải, chỉ thích đồ trang sức tôi mua cho cô ấy thôi, sao nào, cô có ý kiến gì ư?"

Lạc Thi Dung cảm thấy có lẽ não mình bị ấm đầu mới đồng ý với Thôi Giai Kỳ đi tiếp cận tay chơi này, một người đàn ông như vậy có thể khiến cô ta phát điên trong phút chốc, nghĩ cho sức khỏe của bản thân, cô ta nên tránh xa anh ra mới đúng.

Tuy nhiên, cô ta thực sự không cam tâm. Kể từ khi cô ta trở nên nổi tiếng, những người đàn ông thích cô ta chất cả xe tải cũng không hết, mà cô ta không màng để ý đến những người đàn ông đó. Bây giờ, chẳng qua cô ta cố gắng gần gũi với một tay chơi mà thôi, thế mà lại bị mất mặt dường này.

Lãnh Tử Sâm không quan tâm Lạc Thi Dung nghĩ gì. Sau khi mua hai bộ trang sức cho Mộ Thi Hàm, thấy thời gian cũng gần tới rồi, anh gọi điện cho Mộ Thi Hàm, sau khi Mộ Thi Hàm đồng ý với lời mời đi ăn trưa cùng nhau của anh, anh thích chí đi đến nhà hàng mà Trần Húc nói rất được kia ngay.

Bởi vì anh không hẹn trước, hơn nữa nhà hàng rất ồn ào, lúc này trong nhà hàng không có phòng riêng, nhân viên phục vụ kêu anh ngồi ở đại sảnh, may mà không gian của đại sảnh cũng không tệ lắm, toàn bộ là thiết kế ghế ngồi tách biệt với nhau, giữ được sự riêng tư nhất định cho khách hàng.

Bởi vì Trần Húc nhiệt tình đề xuất nhà hàng này, Lãnh Tử Sâm đành miễn cưỡng ở lại.

Không lâu sau khi Lãnh Tử Sâm ngồi xuống, Mộ Thi Hàm đã đến.

Mộ Thi Hàm vừa ngồi xuống, Lãnh Tử Sâm đưa cho cô hai cái túi ngay: "Vợ, cái này mua cho em."

Mộ Thi Hàm nhướng mày: "Là cái gì vậy?"

"Mua trang sức cho em, trang sức của em quá ít, sau này anh sẽ thường xuyên mua cho em."

"Cảm ơn anh, nhưng thật ra anh không cần tốn kém như vậy đâu, em rất ít khi đeo trang sức."

"Anh đã mua rồi mà, em cứ đeo đi."

"Vâng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.