"Haiz." Lãnh Tử Sâm nhìn xe của Mộ Thi Hàm rời đi, thở một hơi thật dài.
Trần Húc phụ trách đẩy xe lăn cho anh, nghe Lãnh Tử Sâm thở dài thì không nhịn được hỏi: "Cậu chủ, cậu thở dài cái gì?"
"Tôi đang muốn cảm thán một câu, vợ xuất sắc quá cũng là một chuyện đáng buồn."
Khóe miệng Trần Húc khẽ rút một cái: "Cậu chủ, chuyện này có gì đâu mà đau buồn? Không phải mợ chủ ưu tú như vậy sẽ giúp cậu nở mày nở mặt hơn sao? Chẳng phải hai ngày trước mợ chủ cho cậu tiền tiêu đã khiến cậu đắc ý rất nhiều trước mặt bạn tốt của cậu à."
"Không có gì hay để đau buồn cả, nhưng mà…" Lãnh Tử Sâm chần chừ một lúc mới nhìn Trần Húc: "Anh có cảm thấy bây giờ tôi hơi giống một người phụ nữ hay giận hờn hay không? Kiểu như người chồng bị vứt bỏ, mỗi ngày chỉ có thể tự mình trông coi căn phòng trống rỗng như những người phụ nữ ai oán vậy đó?"
Khóe miệng Trần Húc co rút mạnh mẽ, anh ta nào dám trả lời giống? Anh ta đảm bảo nếu anh ra nói giống, cậu chủ sẽ đày anh ta đến châu F - nơi mà cứt chim cũng không có trong vòng một phút.
Vì vậy anh ta sắp xếp từ ngữ mới cẩn thận trả lời: "Cậu chủ, cậu suy nghĩ nhiều rồi, trước mắt cậu chỉ đi đứng không tiện, nhưng chúng tôi đều biết cậu chưa từng rảnh rỗi, chẳng qua cậu chỉ trông có vẻ rảnh rỗi mà thôi."
Cuối cùng những lời này vẫn lấy lòng Lãnh Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-ong-xa-toi-la-cong-tu-bot/2574618/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.