Chương trước
Chương sau
Vợ chồng hai người đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn thì đột nhiên một giọng nói thình lình vang lên: "Tử Sâm, cuối cùng cũng gặp được anh rồi."

Mộ Thi Hàm lần theo nguồn phát ra giọng nói, thấy một người phụ nữ đang vác cái bụng bầu đứng trước mặt họ, người phụ nữ đang mặc một chiếc đầm bầu, cái bụng hơi phồng lên, lúc này cô ta đang dùng ánh mắt như nhìn người chồng bội bạc mà nhìn Lãnh Tử Sâm.

Đối mặt với biến cố đến bất ngờ này, Lãnh Tử Sâm có hơi ngây dại, tình huống gì thế này? Chẳng lẽ hôm ra ngoài không xem hoàng lịch sao? Tại sao một người phụ nữ có thai đột nhiên tìm đến cửa? Đừng nói với anh rằng người phụ nữ mang thai này đến để tìm anh chịu trách nhiệm nhé.

Như để kiểm chứng suy nghĩ của Lãnh Tử Sâm, câu nói tiếp theo của người phụ nữ khiến Lãnh Tử Sâm suýt phun ngụm canh vừa húp vào ra: "Tử Sâm, em tìm anh vất vả quá, mấy tháng không gặp nhau, bé cưng trong bụng em đã lớn vậy rồi, người làm bố ruột như anh không thể không chăm lo cho chúng em."

"Không phải chứ, cô bị bệnh à? Bố ruột cái gì? Cô nhận nhầm người rồi." Lãnh Tử Sâm tức muốn chết đi sống lại.

Trước đây quả thật anh hơi thích chơi đùa, nhưng anh thật sự không phải là người đi đâu cũng gieo rắc tình cảm, cho dù là chơi đùa với con gái cũng chỉ chơi bời tùy tiện, không có tình cảm càng đừng nói đến lên giường, sao anh lại biến thành bố ruột của người khác chứ?



"Tử Sâm, sao anh có thể như vậy được chứ? Đây là con của anh và em đấy, chẳng lẽ anh không muốn chịu trách nhiệm sao? Em nói cho anh biết..." Đôi mắt của người phụ nữ đỏ lên vì tức giận sau khi nghe thấy những lời của Lãnh Tử Sâm.

"Chờ một chút." Lãnh Tử Sâm giơ tay ngăn cản cô ta nói tiếp: "Ê, tôi bảo này, cô là ai? Chúng ta quen biết nhau sao?"

Sau khi nghe được lời của Lãnh Tử Sâm, người phụ nữ đột nhiên bật khóc: "Đồ đàn ông bội bạc, ban đầu khi ở bên em thì nói hay lắm, nói sẽ đối xử tốt với em cả đời, bây giờ thì tốt rồi, anh quyến rũ được người phụ nữ khác, bắt đầu giả vờ như không quen biết em, sao anh có thể mất nhân tính như thế chứ? "

Lúc này đang là giờ ăn trưa cao điểm, người phụ nữ khóc rất lớn, chỉ trong chớp mắt mọi người ăn cơm xung quanh đều nhìn về phía bên này, đáng tiếc vách ngăn của ghế ngồi được thiết kế rất cao, không đứng lên sẽ không thể nhìn thấy người bàn bên.

Dù vậy, để thỏa mãn trí tò mò của mình, mọi người cũng không còn quan tâm đến việc xúc phạm người khác, ai nấy đều đứng dậy vươn cổ nhìn về phía Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm.

Sắc mặt Lãnh Tử Sâm trở nên xanh mét, nhưng anh không vội để ý đến người phụ nữ không biết xuất hiện từ đâu này, mà nhìn về phía Mộ Thi Hàm giải thích: "Vợ à, nghe anh giải thích, anh thật sự không quen biết người phụ nữ này, đây e là một người điên mất trí chạy ra từ bệnh viện tâm thần đấy."

Người phụ nữ ở bên nghe được lời của Lãnh Tử Sâm gào lên: "Anh nói cái gì? Anh bảo ai điên? Lúc đầu khi chúng ta ở bên nhau anh đâu hề nói như vậy, anh còn nói em là bé tiên nữ, anh đúng là không có lương tâm mà."

Lãnh Tử Sâm gần như bị tức điên, thật không hiểu nổi người phụ nữ này, anh nhấc điện thoại lên gọi cho Trần Húc: "Anh vào đây một lát, ở đây có một kẻ điên, phiền anh ném cô ta ra ngoài đi."

Lãnh Tử Sâm vừa cúp điện thoại, Mộ Thi Hàm gắp cho anh một món: "Ăn trước đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

Lãnh Tử Sâm nhìn Mộ Thi Hàm với vẻ mặt mờ mịt, tại sao phản ứng của Mộ Thi Hàm không phải là tức giận hay chất vấn, mà là bảo anh ăn nhanh lên? Đây là... có phải phản ứng này không đúng lắm không?

Mà người phụ nữ vác cái bụng bự bên cạnh cũng bị phản ứng của Mộ Thi Hàn làm giật mình, cô ta ngây người nhìn Mộ Thi Hàm, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng, đến khi cô ta hoàn hồn lại, Mộ Thi Hàm đã đặt chén đũa xuống, còn rút khăn giấy ra chậm rãi lau miệng.

Cô đặt khăn giấy lau miệng xuống sau đó mới từ từ đứng dậy, bước chậm về phía người phụ nữ.

Mộ Thi Hàm cao hơn người phụ nữ đó nửa cái đầu, cộng thêm giày cao gót, cô đứng trước mặt người phụ nữ đó lập tức có một loại cảm giác trên cơ.

Cô vươn tay ra định sờ bụng của người phụ nữ, người phụ nữ sợ tới mức nhanh chóng lùi về phía sau: "Cô làm gì vậy? Cô muốn làm gì?"

"Cô có chắc đứa bé trong bụng cô thật sự là của chồng tôi không?" Mộ Thi Hàm nhìn cô ta, lạnh lùng hỏi.

"Cô... Cô có ý gì? Đứa bé trong bụng tôi không phải của anh ấy thì tôi đến tìm anh ấy làm gì?" Bởi vì căng thẳng, người phụ nữ nói chuyện có hơi ngắc ngứ.

"Nói vậy, chồng tôi đã từng ngủ với cô." Giọng Mộ Thi Hàm càng lạnh hơn.

"Cô nói vậy không phải thừa thãi quá sao? Anh ấy không ngủ với tôi thì làm sao tôi có thai?"

"Ừm, vậy tôi hỏi cô, trên lưng chồng tôi có một vết bớt hình khá đặc biệt, cô nói cho tôi biết vết bớt đó có hình gì?" Mộ Thi Hàm lại hỏi.

"Tôi… Lúc đó không bật đèn, tôi… tôi không nhìn thấy." Người phụ nữ nhất thời có hơi bối rối khi bị Mộ Thi Hàm hỏi.

Những người vây xem nhìn thấy phản ứng của người phụ nữ, vẻ mặt ai nấy đều khác thường, lần này mọi người không còn nhìn Lãnh Tử Sâm với ánh mắt khinh thường nữa mà nhìn người phụ nữ với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Mộ Thi Hàm khẽ cười lạnh: "Tôi cho cô một cơ hội để nói ra sự thật, nếu cô không nói thật, tôi sẽ cho người điều tra, nếu tôi phát hiện ra cô đang vu khống chồng tôi, cho dù cô có là phụ nữ có thai thì tôi cũng quyết không để yên đâu."

"Sự thật gì chứ? Lời tôi nói chính là sự thật, đứa bé trong bụng tôi chính là của Tử Sâm." Người phụ nữ chống bụng mình hét to lên.

"Tốt lắm." Mộ Thi Hàm dứt lời, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.

"Giúp tôi điều tra một người, đã gửi ảnh đến điện thoại của anh rồi."

Mộ Thi Hàm để điện thoại xuống, nhìn về phía người phụ nữ: "Nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chuyện gì xảy ra chỉ cần điều tra sẽ hai năm rõ mười, đến lúc đó cô có hối hận cũng đã muộn, cô phải biết tội phỉ báng cũng bị bỏ tù, chồng tôi không dễ bị người khác ức hiếp như vậy đâu."

Người phụ nữ tái mặt khi nghe thấy lời của Mộ Thi Hàm, cô ta sợ đến mức hai chân bắt đầu run lên, run rẩy nói: "Tôi... tôi sẽ nói thật, tôi..."

Mộ Thi Hàn ngồi vào chỗ, lười biếng nhìn về phía cô ta, chờ câu nói tiếp theo của cô ta.

"Vừa rồi tôi đang đi ở bên ngoài, bỗng có người bước đến chào hỏi tôi. Cô ta nói chỉ cần tôi đi vào chỉ người này nói người này là bố của con tôi ở nơi đông người, cô ta sẽ cho tôi 6 triệu." Giọng người phụ nữ càng nói càng nhỏ, bởi vì cô ta cảm nhận được ánh mắt khinh thường đang nhìn mình của những người xung quanh.

"Cô sẵn sàng làm chuyện thất đức như thế vì 6 triệu sao? Cô không sợ đứa bé trong bụng sẽ bị cô dạy hư à?" Vẻ mặt Mộ Thi Hàm lạnh đến mức vụn băng cũng rơi xuống: "Nói cho tôi biết, ai kêu cô làm như vậy? Người đó đang ở đâu?"

"Tôi... Khi cô ta tìm tôi, cô ta đội mũ đeo kính râm và bịt khẩu trang, tôi hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, tôi không biết cô ta là ai." Người phụ nữ bị dọa đến mức nói hết mọi chuyện, sau khi nói xong, vội vàng đau khổ van xin thương xót: "Cô ơi, cô tha cho tôi đi, tôi cũng không còn cách nào khác, mấy tháng nữa con tôi ra đời rồi, nhưng tôi còn chưa chuẩn bị đủ tiền sinh con, tôi thật sự rất cần 6 triệu đó."

Người phụ nữ vừa nói vừa rơi nước mắt: "Nếu không phải rất cần, tôi cũng không đồng ý yêu cầu như vậy đâu, tôi thực sự biết sai rồi, xin cô hãy tha thứ cho tôi lần này đi."

"Anh thấy thế nào?" Mộ Thi Hàm quay sang hỏi Lãnh Tử Sâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.