Ở cổng khách sạn đã có không ít người đứng.
Sắc mặt Hoàng Thịnh trắng bệch, mất mặt chỉ là chuyện thứ yếu, hắn nghe ra cha không nói đùa với mình, nên suýt chút nữa cắn nát cả răng, nhưng cũng chỉ có thể thành thật dập đầu ba cái.
Đúng là giây phút đáng xấu hổ!
"Thật sự xin lỗi..."
"Tôi không nên làm ra những chuyện sỉ nhục người khác như vậy, hi vọng cậu có thể tha thứ!" Mặt Hoàng Thịnh nóng lên, bởi vì xung quanh đã có không ít người lấy điện thoại di động ra chụp, với sức mạnh của mạng internet, chẳng bao lâu Hoàng Thịnh sẽ được nổi tiếng trên cả cái thành phố Lâm Châu này.
Giang Thành nhìn chằm chằm Hoàng Thịnh, thản nhiên nói: "Đứng lên đi, tôi tha thứ cho cậu."
Thật ra không tha thứ thì cũng chẳng có cách nào nữa cả, cũng không thể để Hoàng Thông Giám giết con trai của mình, với lại Giang Thành cũng cảm thấy giữ lại Hoàng Thông Giám còn có chỗ dùng được, nên mới nhân từ không để ông ta phiền lòng, nếu không thì đến lúc đó, ai sẽ làm việc cho Giang Thành nữa? Trong một lúc mà Giang Thành suy nghĩ rất nhiều.
Hoàng Thông Giám cuối cùng cũng được thở phào một hơi.
Ông ta đá nhẹ vào chân Hoàng Thịnh đang định đứng dậy, lần này hắn học được rất nhiều, mặc dù vẫn không tình nguyên nhưng vẫn trầm giọng nói: "Cảm ơn cậu đã tha thứ, sau này tôi sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa."
Giang Thành gật đầu.
Anh đứng dậy duỗi lưng một cái, thấy Hoàng Thông Giám có ý mời mình ăn cơm, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-tai-van/4575782/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.