“Oành!”
Đây giống như là một quả bom ném vào đám người, lớp học lập tức ồn ào cả lên.
"Thì ra Giang Thành không chỉ nghèo mà còn ăn cắp!"
"Đã nói mấy hôm nay Giang Thành không đi ăn trộm cơm thừa, thì ra là đổi nghề, đúng là biết mặt mà không biết lòng."
"Tôi nhổ vào!"
"Dạng người này không xứng vào học ở Đại học Lâm Châu!"
"..."
Đầu Giang Thành thấy choáng váng.
Anh trộm điện thoại của Hà Hồng Mai lúc nào? Sao anh không nhớ là có chuyện này!
Giang Thành nhanh chóng ý thức được tình huống hiện tại, anh quét mắt đến người ngồi cuối đang cười trên nỗi đau của người khác phía sau, La Thủ Thành. Anh tin vào trực giác của mình, chín mươi phần trăm là La Thủ Thành tính kế anh.
Hà Hồng Mai thấy Giang Thành không nói lời nào, lửa giận trong lòng càng tăng.
"Giang Thành! Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"
"Hôm qua sau khi tan học, điện thoại của tôi liền không thấy tăm hơi đây, sau đó có bạn học nói cho tôi biết là tìm thấy trong cặp sách của cậu, cậu nói xem thế là sao? Mà thôi, cậu không cần giải thích, cậu đi cùng tôi lên gặp lãnh đạo của trường rồi giải thích."
Hà Hồng Mai nổi giận đùng đùng trở lại bục giảng.
"Tôi không có ăn trộm." Giang Thành cây ngay không sợ chết đứng nói.
Nhất thời, cả lớp lặng ngắt như tờ.
La Thủ Thành thấy vậy, trong lòng có hơi không thoải mái, vội vàng nói: "Mày có trộm hay không không phải mày tự nói là được, điện thoại được tìm thấy trong cặp mày, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-tai-van/4575783/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.