Chương trước
Chương sau
Giết chết Ngôn Thần?

Lại là vì Diệp Hoan sao?

Lăng Việt vẫn chưa quên được Diệp Hoan? Hay là chưa bao giờ anh ta có ý định buông bỏ cô ấy?

Hứa Kỳ Kỳ bất lực buông thõng hai tay xuống dưới, nét mặt trùng xuống không vui, cô ấy khẽ hỏi Lăng Việt:

"Anh vẫn còn tình cảm với Diệp Hoan sao?"

Bị Hứa Kỳ Kỳ đoán trúng tim đen, Lăng Việt chỉ biết quay đi rồi gật đầu:

"Người phụ nữ duy nhất mà anh yêu… chỉ có mình Diệp Hoan."

"Vậy còn em thì sao? Em là cái gì của anh?" Hứa Kỳ Kỳ nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Việt.

Tuy đã là vợ chồng nhưng chút tình cảm thật lòng đối xử với Hứa Kỳ Kỳ, Lăng Việt cũng không có. Anh ta thừa nhận mình không yêu Hứa Kỳ Kỳ nhưng đối với anh ta thì Hứa Kỳ Kỳ vẫn là người bạn thân khác giới duy nhất.

Nhưng cái Hứa Kỳ Kỳ cần không phải tình cảm bạn bè mà là tình yêu.

Lăng Việt biết câu trả lời của mình sẽ khiến Hứa Kỳ Kỳ đau lòng nên đã chọn cách im lặng. Chính sự im lặng ấy đã nói lên toàn bộ tình cảm mà bấy lâu nay Lăng Việt dành cho Hứa Kỳ Kỳ, tất cả cũng đều là… dối trá!

"Nếu anh không yêu em, tại sao lại cưới em về? Anh coi em là cái gì? Người vợ hờ của anh sao?"

"Xin lỗi Kỳ Kỳ, là anh có lỗi với em, là anh… đã cướp đi hạnh phúc của em."

"Đừng nói nữa! Tình nghĩa bao năm của chúng ta, anh còn coi không bằng một Diệp Hoan đã phản bội anh. Nếu anh đã không trân trọng tình cảm của em như vậy thì xin lỗi còn ích gì nữa chứ?"

Hứa Kỳ Kỳ giãi bày tất cả trong sự tuyệt vọng. Bấy lâu nay là tự cô ấy đa tình, là tự cô ấy cảm thấy cuộc hôn nhân này hình thành do tình yêu. Vì bản thân Hứa Kỳ Kỳ quá yêu Lăng Việt nên mới ảo tưởng vị trí của mình trong lòng đối phương quá cao, đến khi bị đẩy ngã xuống thì chẳng có nỗi đau nào sánh bằng sự đau đớn này cả.

Tình yêu mà Hứa Kỳ Kỳ dành cho Lăng Việt không phải không đủ khả năng để chiếm được trái tim anh ta mà là Lăng Việt đã không còn xứng đáng với tình yêu đấy nữa. Hứa Kỳ Kỳ ôm mặt khóc, quay đầu chạy đi, chạy đi thật xa vòng tay của Lăng Việt. Cô ấy không muốn khổ thêm nữa, cô ấy đã quá đau khổ rồi!

"Kỳ Kỳ! Hứa Kỳ Kỳ, em chạy đi đâu vậy?"

Lăng Việt chỉ biết đứng nhìn Hứa Kỳ Kỳ chạy đi mà không nỡ cất bước đuổi theo. Dù gì cô ấy cũng là vợ anh ta, tại sao lại đối xử vô tâm như vậy?

Cũng phải thôi, vì trong lòng Lăng Việt chỉ có Diệp Hoan nên cảm xúc của Hứa Kỳ Kỳ, Lăng Việt nào đâu có hiểu. Ngoài việc chạy theo rồi khiến cô ấy đau lòng hơn thì Lăng Việt nên chọn cách yên lặng, để cô ấy hiểu rằng: tình cảm đơn phương sẽ khiến cô ấy đau đớn nhường nào nên hãy tập cách buông bỏ để bản thân được nhẹ nhõm.

"Kỳ Kỳ, anh xin lỗi! Là anh nợ tình cảm của em, ân tình này có lẽ kiếp sau anh mới có thể trả lại. Xin lỗi em, thực sự xin lỗi!"





Sáng hôm sau, tại dinh thự Phượng Hoàng.

Đêm hôm qua, Diệp Hoan đã dằn vặt cả đêm không ngủ được. Cứ nghĩ tới việc sống chung một nhà với kẻ thù, mang thai con của kẻ thù là cô lại tức phát điên lên. Bản thân cô biết mình không thể rời khỏi đây, cũng không thể đấu lại được Ngôn Thần nên đã đi tới một quyết định ác độc, đó là… tự tay phá bỏ đứa bé trong bụng của mình.

Diệp Hoan cầm dao tiến vào trong phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương mà cô thấy thật thảm hại. Đi cũng không được, ở cũng không xong, giết chết Ngôn Thần thì cô không thể còn tiếp tục ở bên anh thì cô lại không muốn.

Tay của Diệp Hoan run run giơ con dao lên trên cao, cô muốn thực hiện một cú đâm thẳng vào bụng nhưng cô lại không nỡ xuống tay. Diệp Hoan chỉ muốn con của mình không phải chịu đau khổ giống như mình nên mới quyết định làm vậy, nhưng có phải… cô đã quá tàn nhẫn rồi không?

Lát sau, con dao trên tay của Diệp Hoan đột nhiên rơi xuống sàn nhà. Diệp Hoan không thể giết con mình, cô không thể làm điều đó. Cô vội vàng ôm lấy bụng, khẩn khoản xin lỗi sinh linh bé nhỏ ấy:

"Bé con, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi vì đã làm con sợ! Mẹ đúng là một người mẹ tồi khi đã suýt giết chết con của mình, mẹ xin lỗi…"

Ai ngờ, đúng lúc đó, bụng cô tự nhiên lại đau quặn lại khiến Diệp Hoan đứng cũng không vững. Cô vội đưa tay bám lấy tường nhưng bàn tay lại vô tình trượt khỏi bức tường khiến cả người Diệp Hoan đổ về đằng trước. Bụng của cô va phải bồn tắm, sau đó cả cơ thể cô ngã nhào xuống mặt đất.

"Ah… không… không được!"

Bụng cô càng lúc càng đau hơn, máu cũng đang từ từ chảy ra ướt đẫm cả chân váy của cô. Diệp Hoan cố gượng bò tới cửa phòng tắm, tay cô chới với giữa không trung, miệng không phát thành lời nhưng vẫn cố cầu cứu:

"Có… có... ai không? Cứu… tôi…"

Tuy nhiên, lời cầu cứu của cô lại chẳng có ai nghe thấy cả. Diệp Hoan cứ thế ngất đi trong phòng tắm, máu trên người cô cũng cứ thế chảy đầy ra sàn.

Một lát sau, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Ngôn Thần.

"Diệp Hoan vẫn đang ở bên trong phòng đó chứ?"

"Vâng, Diệp tiểu thư chưa hề bước chân ra khỏi phòng nửa bước ạ."

"Vậy thì tốt! Mau mở cửa ra đi."

Vệ sĩ nghe lệnh của Ngôn Thần thì bèn lấy chìa khóa để mở cửa. Lý do Ngôn Thần cho người canh gác và khóa cửa như vậy cũng là vì lo sợ Diệp Hoan sẽ trốn khỏi dinh thự hoặc làm điều gì đó có hại đến bản thân cô và đứa bé.

Cạch!

Cánh cửa mở ra, Ngôn Thần đã lên tiếng gọi tên cô. Tuy nhiên, anh không tìm thấy cô ở trong phòng nên bắt đầu đâm ra lo lắng.

"Hoan Hoan, em…"

Lúc Ngôn Thần chạy tới phòng tắm thì cảnh tượng kinh khủng trước mắt đã khiến cổ họng anh cứng đờ lại. Diệp Hoan với khắp người toàn là máu đã khiến Ngôn Thần hoảng loạn đến kinh sợ. Anh vội vàng lao vào phòng tắm, nhìn qua tình hình bên trong rồi đỡ cô dậy. Lúc ấy, anh vô tình thấy con dao nằm gần đó có dính ít máu, trong thoáng chốc anh đã nghĩ tới việc Diệp Hoan đã tự đâm mình.



Ngôn Thần giận dữ siết chặt lấy Diệp Hoan trong tay. Dù anh đang vô cùng tức giận nhưng cũng lo lắng nên đã mau chóng nói vọng ra ngoài:

"Người đâu, mau gọi bác sĩ tới đây mau lên!"

Diệp Hoan tự đâm mình trong phòng tắm là một chuyện không thể tha thứ! Nếu như đứa bé mà có mệnh hệ gì, Ngôn Thần chắc chắn sẽ không để yên cho cô. Đó chính là suy nghĩ của anh lúc này nhưng anh lại không hề biết rằng Diệp Hoan không phải tự đâm mình mà là bị động thai nên mới ngã. Lúc nhìn thấy máu, tâm trạng của Ngôn Thần đã không còn ổn định nên chuyện cô có lấy dao đâm vào người hay không, anh cũng chẳng thèm quan tâm tới sự thật, anh chỉ tin vào mắt mình.

"Hoan Hoan, sao em dám giết con của chúng ta như vậy? Em thật ác độc! Thật sự ác độc!"

Vài tiếng sau…

Cả dinh thự Phượng Hoàng đều chết lặng khi hay tin Diệp Hoan tự mình giết con nhưng sau khi nghe bác sĩ nói trên người cô không có vết đâm thì tất cả mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, Ngôn Thần lại không hề thay đổi cách nhìn của mình, anh vẫn một mực cho rằng chính Diệp Hoan đã tự tay giết chết con anh.

"Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Còn đứa bé trong bụng nữa, nó vẫn còn đúng chứ?"

Ngôn Thần trừng mắt nhìn bác sĩ, điệu bộ truy hỏi của anh khiến bác sĩ phải toát mồ hôi sợ sệt.

"Cái… cái đó… đứa bé trong bụng của Diệp tiểu thư đã không còn nữa rồi! Tôi thực sự xin lỗi nhưng tôi đã cố hết sức."

Ngôn Hạ khi nghe được điều này đã bật khóc, còn Âu Dương Vũ Thiên thì cảm thấy đau lòng thay cho Ngôn Thần và Diệp Hoan. Còn về phần Diệp Hiên (Lâm Tiêu),cậu ấy như chết lặng theo dáng vẻ của chị mình khi nằm bất động trên giường. Sau cùng cũng là không chịu được mà lập tức rời khỏi đó.

Cảm xúc của những người kia sao có thể đau lòng giống như Ngôn Thần. Anh không tin những lời bác sĩ vừa nói nên đã lao đến túm cổ anh ta:

"Nói dối, anh đang nói dối! Tôi nói cho anh biết, nếu anh không cứu sống được con tôi thì chuẩn bị tâm lý để chết đi."

Vị bác sĩ kia lo sợ quỳ rạp xuống đất:

"Ngôn đại chủ tha mạng, tôi đã cố hết sức rồi nhưng đứa bé thật sự không thể giữ được."

Ngôn Thần định giơ chân đạp vị bác sĩ ấy thì lại bị Âu Dương Vũ Thiên ngăn lại. Bác sĩ chẳng có tội gì cả, anh ta cũng đã cố hết sức mình rồi. Ngôn Thần chỉ là không thể đối mặt được với chuyện này nên mới mất kiểm soát như vậy.

"Ngôn Thần, cậu mau dừng lại đi! Đứa bé mất thì bác sĩ có tội tình gì đâu chứ?"

Nhân lúc ấy, Âu Dương Vũ Thiên nháy mắt ra hiệu cho bác sĩ rời khỏi. Vị bác sĩ ấy ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng của Diệp Hoan, người cũng đã đi rồi nhưng tâm trạng của Ngôn Thần cũng không ổn hơn là mấy.

Anh bất lực lùi lại phía sau, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa gần đó:

"Ra ngoài đi, tôi muốn ở đây một mình!"

Nhìn Diệp Hoan nằm bất động trên giường còn Ngôn Thần thì ủ rũ ngồi gục bên cạnh mà Âu Dương Vũ Thiên và Ngôn Hạ cảm thấy thật đau xót. Chỉ mong là Ngôn Thần sẽ không làm gì mất kiểm soát kinh động đến Diệp Hoan, vì nỗi đau mất đi đứa con này nó đã khiến anh không còn bình tĩnh như trước.

"Vậy cậu phải nhớ là đừng có làm gì mất kiểm soát nữa đấy! Tôi với Ngôn Hạ ra ngoài đây, cậu nghỉ ngơi đi." Âu Dương Vũ Thiên nói xong thì kéo Ngôn Hạ ra ngoài và đóng cửa lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.