Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc tâm trạng của Ngôn Thần tồi tệ nhất. Anh ngồi gục mặt bên giường bệnh, hai tay đan vào nhau chống lên đùi để đỡ lấy trán. Anh thật sự chưa tin được chuyện này có thể xảy ra, nhất là khi anh vẫn cho rằng Diệp Hoan đã cố tình hại chết con của mình.
Lát sau, Diệp Hoan từ từ tỉnh dậy. Trong khi đang lơ mơ sau một giấc ngủ dài thì Diệp Hoan bỗng nhớ đến lúc mình bị ngã trong phòng tắm mà hốt hoảng bật dậy.
"Con… con của tôi..."
Ngôn Thần nghe thấy giọng của Diệp Hoan, anh liền liếc mắt sang nhìn cô. Ánh mắt của anh chứa đầy phẫn nộ, nó đỏ ngầu như quỷ dữ, có thể ăn tươi nuốt sống cô ngay bây giờ. Diệp Hoan run sợ nhìn Ngôn Thần, cô chưa biết là đứa bé đã không còn nữa nên mới gan dạ hỏi anh:
"Ngôn… Ngôn Thần, con của tôi… nó… nó…"
Diệp Hoan chưa nói hết câu thì đã bị Ngôn Thần lao đến, bóp chặt lấy hai vai. Cô sợ hãi nhìn anh, ánh mắt anh càng lúc càng trở nên đáng sợ.
"Em còn dám hỏi tôi về con sao? Chính em đã hại chết con của mình, em còn dám lên tiếng hỏi nó ư?"
Cái gì?
Ngôn Thần nói chính tay cô đã hại chết con của mình có nghĩa là… con của cô đã chết rồi sao?
Diệp Hoan sửng sốt đơ người một lát, vậy là cô đã gián tiếp hại chết con của mình, cô đúng là một người mẹ ác độc. Đau khổ khi con mất nhưng Diệp Hoan lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2811847/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.