Sáng hôm sau,
Lúc Diệp Hoan mở mắt tỉnh dậy cũng là lúc cô nhìn thấy bóng lưng mờ mờ của Ngôn Thần đang thay áo. Vì hôm qua đã khóc quá nhiều nên cơ thể của Diệp Hoan vẫn còn cảm thấy mệt mỏi lắm. Cô khẽ mấp máy đôi môi, thều thào gọi tên Ngôn Thần:
"Ngôn Thần... "
Nghe thấy giọng của Diệp Hoan, Ngôn Thần liền vội vàng xoay người lại. Anh đi tới bên đầu giường, đưa tay vuốt tóc cô, ân cần hỏi:
"Sao thế? Anh làm em thức giấc sao?"
Diệp Hoan mệt mỏi khép mi mắt lại, cô lắc đầu:
"Không đâu, trời cũng đã sáng rồi mà."
"Nếu em cảm thấy mệt thì cứ ngủ tiếp đi, anh xuống dưới nhà dặn dò giúp việc chuẩn bị bữa sáng cho em."
"Vâng."
Ngôn Thần lấy cớ xuống dưới nhà để chuẩn bị bữa sáng nhưng thực chất là anh muốn rời đi mà không để Diệp Hoan biết. Lần này quay trở về nước, để cứu Tư Khuynh đã khó, đối phó với Long Hà Dực còn khó hơn.
Trận chiến lần này sẽ kết thúc tất cả, Ngôn Thần sẽ tự tay lấy lại mọi thứ của mình từ tay Long Hà Dực. Thứ nhất chính là con trai anh - Tư Khuynh, thứ hai chính là Phượng Ấn.
Ngôn Thần vừa bước xuống dưới nhà thì đã chạm mặt Diệp Hiên. Vốn dĩ cuộc chạm mặt này sẽ trở nên bình thường nếu Diệp Hiên không nhìn Ngôn Thần với ánh mắt mà cậu ấy đã từng nhìn anh vào 5 năm về trước.
Vào 5 năm trước, trước khi Ngôn Thần tới gặp Long Hà Dực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2810540/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.