Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau,

Lúc Diệp Hoan mở mắt tỉnh dậy cũng là lúc cô nhìn thấy bóng lưng mờ mờ của Ngôn Thần đang thay áo. Vì hôm qua đã khóc quá nhiều nên cơ thể của Diệp Hoan vẫn còn cảm thấy mệt mỏi lắm. Cô khẽ mấp máy đôi môi, thều thào gọi tên Ngôn Thần:

"Ngôn Thần... "

Nghe thấy giọng của Diệp Hoan, Ngôn Thần liền vội vàng xoay người lại. Anh đi tới bên đầu giường, đưa tay vuốt tóc cô, ân cần hỏi:

"Sao thế? Anh làm em thức giấc sao?"

Diệp Hoan mệt mỏi khép mi mắt lại, cô lắc đầu:

"Không đâu, trời cũng đã sáng rồi mà."

"Nếu em cảm thấy mệt thì cứ ngủ tiếp đi, anh xuống dưới nhà dặn dò giúp việc chuẩn bị bữa sáng cho em."

"Vâng."

Ngôn Thần lấy cớ xuống dưới nhà để chuẩn bị bữa sáng nhưng thực chất là anh muốn rời đi mà không để Diệp Hoan biết. Lần này quay trở về nước, để cứu Tư Khuynh đã khó, đối phó với Long Hà Dực còn khó hơn.

Trận chiến lần này sẽ kết thúc tất cả, Ngôn Thần sẽ tự tay lấy lại mọi thứ của mình từ tay Long Hà Dực. Thứ nhất chính là con trai anh - Tư Khuynh, thứ hai chính là Phượng Ấn.

Ngôn Thần vừa bước xuống dưới nhà thì đã chạm mặt Diệp Hiên. Vốn dĩ cuộc chạm mặt này sẽ trở nên bình thường nếu Diệp Hiên không nhìn Ngôn Thần với ánh mắt mà cậu ấy đã từng nhìn anh vào 5 năm về trước.

Vào 5 năm trước, trước khi Ngôn Thần tới gặp Long Hà Dực, Diệp Hiên cũng chạm mặt anh như thế ở khách sạn.

Lần này, hai người họ lại chạm mặt, Ngôn Thần sẽ coi như đây là duyên phận. Anh mỉm cười nhìn Diệp Hiên:

"Diệp Hiên, lần này em sẽ để anh rời đi chứ?"

Diệp Hiên nghiêm túc nhìn Ngôn Thần, cậu ấy không trả lời anh mà chỉ hỏi ngược lại:

"Anh lại giấu chị Diệp Hoan rồi rời đi một mình sao?"

"Đúng! Để bảo vệ cho cô ấy, anh không thể để cô ấy theo cùng."

"Rồi sao? Nếu như anh lại biến mất lần nữa, thì chị Diệp Hoan sẽ phải đau khổ lần nữa ư?"

Câu nói này của Diệp Hiên như để nhắc nhở cho anh biết trong 5 năm qua, Diệp Hoan đã đau khổ thế nào khi Ngôn Thần biến mất. Nếu như lần này điều đó lại lặp lại, chẳng phải Diệp Hoan lại thêm lần nữa sống trong đau khổ sao?

"Em nhắc nhở anh điều này không phải vì lo cho anh mà là lo cho chị Diệp Hoan. Bây giờ chị ấy là người thân ruột thịt duy nhất của em, nên em không muốn chị ấy phải đau khổ."

Nói rồi, Diệp Hiên quay lưng rời đi. Cậu ấy không có ý định ngăn cản Ngôn Thần vì bây giờ chuyện đi cứu Tư Khuynh chính là chuyện quan trọng nhất.

Diệp Hiên vẫn khó lòng để chấp nhận Ngôn Thần nhưng cũng không khó khăn khi nói chuyện với anh. Nếu chị gái mình có thể hạnh phúc ở bên cạnh Ngôn Thần thì Diệp Hiên sẽ cố gắng học cách để chấp nhận.

Sau khi Diệp Hiên rời đi, Ngôn Thần mới bắt đầu lững thững bước ra chỗ để xe. Vốn dĩ anh và Âu Dương Vũ Thiên đã nói rằng sẽ hẹn ở đây, nhưng bây giờ Ngôn Thần chẳng thấy anh ta đâu cả.

Ngôn Thần ngồi vào trong xe, lấy điện thoại gọi cho Âu Dương Vũ Thiên, nhưng kết quả lại nhận được là…

[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.]



Âu Dương Vũ Thiên không bắt máy, không những thế còn không báo gì với anh một câu. Ngôn Thần nghĩ ngợi một hồi, sau đó thì quyết định khởi động xe.

"Hả?"

Két… két…

Khi xe vừa khởi động, bỗng dưng Diệp Hoan lao ra trước đầu ô tô và đứng chắn ngang ở đó. Ngôn Thần hoảng hốt dừng xe lại, âm thanh lúc đó vang lên thật chói tai.

"Diệp Hoan?"

Ngôn Thần sợ ban nãy mình làm Diệp Hoan bị thương nên anh đã nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.

"Diệp Hoan, em có sao không? Tại sao em lại…"

Nhưng đến khi Ngôn Thần bước tới chỗ Diệp Hoan thì cô lại đùng đùng tiến đến cửa xe, mở nó ra rồi ngồi vào trong.

Gương mặt của cô lúc đó vô cùng giận dữ, dường như cô đã phát hiện ra mọi chuyện.

Ngôn Thần thở dài một tiếng, sau đó quay trở lại xe. Quay sang nhìn Diệp Hoan, anh hỏi:

"Diệp Hoan, em mau vào nhà đi."

"Không! Anh đã nói em ở đâu thì anh ở đó, vậy mà bây giờ anh muốn rời đi một mình ư?" Diệp Hoan quả quyết.

Đúng là Ngôn Thần đã từng hứa rằng sẽ không rời xa Diệp Hoan nửa bước, cô ở đâu thì anh ở đó nhưng chuyện bây giờ vô cùng phức tạp, nó không đơn giản đến mức có thể áp đặt câu hứa ấy vào được. Ngôn Thần không muốn Diệp Hoan đi theo mình để bị liên lụy, càng không muốn cô gặp phải nguy hiểm.

"Diệp Hoan, nghe lời anh, lần này đi sẽ vô cùng nguy hiểm, anh không thể để em đi cùng anh được."

"Vậy anh nghĩ em là kẻ sợ chết thế sao? Chúng ta đã hứa ở bên cạnh nhau, anh sống thì em sống, anh chết thì em chết. Trong mắt anh, em là kẻ vô dụng đến mức ngay cả con trai mình cũng không dám đi cứu?"

Diệp Hoan lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng thực chất cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối. Đôi co qua lại, bây giờ chỉ làm mất thêm thời gian chứ không giải quyết được gì cả. Ngôn Thần đã thua trước sự cứng đầu của Diệp Hoan, cuối cùng anh cũng phải gật đầu đồng ý để cô theo cùng.

"Thôi được rồi. Nhưng bây giờ em muốn tới sân bay thì phải vào nhà lấy…"

"Không cần đâu, em đã đem theo hết rồi."

Diệp Hoan cắt ngang lời của Ngôn Thần, cô giơ những thứ cần phải có khi tới sân bay lên trước mặt Ngôn Thần. Quả nhiên Diệp Hoan đã chuẩn bị mọi thứ từ trước vì cô cho rằng nhất định anh sẽ đồng ý để cô đi theo.

Xe ô tô của Ngôn Thần bắt đầu lăn bánh, rời khỏi biệt thự tiến thẳng đến sân bay.

Trên đường đi, Diệp Hoan vẫn luôn lo lắng, cô không biết Long Hà Dực có làm gì đó với con trai của cô không?

Thấy Diệp Hoan tinh thần không ổn định, Ngôn Thần liền đưa tay ra nắm lấy tay của cô, tay còn lại thì điều khiển vô lăng. Anh vừa lái xe vừa nói:

"Đừng lo Diệp Hoan, chắc chắn con trai chúng ta vẫn bình an vô sự. Người Long Hà Dực nhằm vào là anh, trong lúc đó hắn sẽ không động tới Tư Khuynh đâu."

Biết là vậy nhưng Diệp Hoan vẫn cảm thấy lo lắng. Mà nỗi lo lắng trong lòng cô bây giờ lại càng tăng lên khi biết Ngôn Thần sắp phải đối đầu với Long Hà Dực. Trước đây, anh cũng từng đối đầu với tên đại ác đó, kết quả là hai người họ xa cách tận 5 năm trời. Lần này đối đầu, Diệp Hoan không nghĩ là mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp.

5 năm trước Ngôn Thần còn có Dương sư phụ cứu nhưng lần này thì sao? Nhắc tới Dương sư phụ thì Diệp Hoan mới để ý, từ lúc Tư Khuynh mất tích tới giờ, cô cũng chẳng thấy Dương sư phụ đâu cả. Vì mải mê lo chuyện của Tư Khuynh mà mọi người không để ý đến ông ấy, lẽ nào sự biến mất của ông ấy là có nguyên do?

[…]

Vài tiếng sau,



Ngôn Thần và Diệp Hoan vừa xuống máy bay, đi được một đoạn thì bỗng dưng bị đám người nào đó bao vây. Ngôn Thần giữ lấy vai của Diệp Hoan, anh trừng mắt nhìn từng tên một. Bọn chúng đều đeo kính đen và đội mũ nhưng hình xăm rồng đen - biểu tượng của Hắc Long trên tay của bọn chúng thì không nhầm vào đâu được.

"Ngôn đại chủ và Ngôn đại chủ phu nhân đúng không? Long đại chủ của chúng tôi đã đợi hai người lâu lắm rồi."

Sự có mặt của đám người này ở đây đã cho thấy Long Hà Dực đã có sự sắp xếp chu đáo. Hắn biết Ngôn Thần và Diệp Hoan sẽ tới nên mới cho người đón tiếp "nồng hậu" như vậy.

"Được, dẫn tôi tới gặp Long đại chủ của các người đi." Ngôn Thần hạ giọng.

"Xin mời…"

Đám người của Hắc Long bỗng tách ra làm hai, tránh đường để Ngôn Thần và Diệp Hoan đi trước. Diệp Hoan lo sợ nhìn Ngôn Thần, cô cứ nghĩ bọn chúng sẽ làm hại tới hai người họ.

"Đừng lo Diệp Hoan, bọn chúng sẽ không dám làm gì chúng ta đâu." Ngôn Thần mỉm cười nhìn Diệp Hoan, anh xoa xoa vai cô vài cái như để an ủi.

Khoảng nửa tiếng sau,

Đám người mà Long Hà Dực sắp xếp đi đón Ngôn Thần và Diệp Hoan đã đưa hai người họ tới một ngọn núi cao. Nơi này đường đi hiểm trở, ít người qua lại, không biết tên Long Hà Dực đó lại định giở trò quỷ quái gì đây?

Cùng thời điểm đó, ở trên đỉnh núi, Tư Khuynh đang bị người của Long Hà Dực bắt giữ. Thằng bé bị trói hai tay, tuy không bị đánh đập nhưng nhìn rất đáng thương.

"Ông chú xấu xa kia, mau thả tôi ra."

Ngôn Tư Khuynh đã buông lời mắng chửi Long Hà Dực không biết bao nhiêu lần. Thằng bé không hề biết rằng, Long Hà Dực là kẻ vô cùng độc ác, hắn có thể dễ dàng ra tay giết người kể cả trẻ con.

Long Hà Dực quay đầu lại mỉm cười, hắn đi tới chỗ của Tư Khuynh, thẳng thừng nắm lấy tóc của thằng bé.

"Á…"

"Nhóc con, cố chờ thêm chút nữa đi, ba mẹ của nhóc sắp tới để cứu nhóc rồi."

Nghe thấy ba mẹ sắp tới, Ngôn Tư Khuynh đột nhiên mừng rỡ. Nhưng nụ cười chưa kéo dài được bao lâu thì bỗng tắt đi, thằng bé rất vui vì ba mẹ tới cứu mình nhưng cũng lo sợ vì ba mẹ sẽ bị Long Hà Dực làm hại.

Đúng như lời Long Hà Dực vừa nói, chỉ vài phút sau, Ngôn Thần và Diệp Hoan đã có mặt trên đỉnh núi. Diệp Hoan vừa nhìn thấy con trai đã lập tức chạy đến bên cạnh thằng bé.

"Tư Khuynh, Tư Khuynh..."

"Mẹ ơi, ba ơi…"

Diệp Hoan hấp tấp chạy tới bên cạnh con trai, Ngôn Thần cũng định chạy theo nhưng lại bị đám người kia cản lại. Anh không thể phản kháng, chỉ biết tuân theo vì bây giờ vợ con anh đang ở trong vùng nguy hiểm.

Được gặp lại con trai, Diệp Hoan mừng tới phát khóc. Cô hoảng loạn xem thử thằng bé có bị thương ở đâu không.

"Tư Khuynh, con không bị thương ở đâu chứ? Bọn chúng có làm gì con không?"

"Không ạ, mẹ yên tâm, con vẫn khỏe."

Diệp Hoan bật khóc ôm chầm lấy Tư Khuynh. Tiểu Tư Khuynh cũng mừng rỡ ôm lấy mẹ mình.

Chứng kiến cảnh tượng này, Long Hà Dực chỉ bật cười thành tiếng, buông lời chế giễu:

"Tình mẫu tử thiêng liêng quá nhỉ? Nhưng Diệp Hoan à, tôi nghĩ cô nên cố gắng hưởng trọn khoảnh khắc này cho lâu một chút, bởi vì… sau này chắc chắn cô sẽ không được ôm con trai mình nữa đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.