9 giờ tối, biệt thự của Dương Tiễn.
Kể từ lúc Ngôn Thần lái xe đi tìm Tư Khuynh đến giờ cũng đã được 5 tiếng. Diệp Hoan lo lắng, ngồi chờ một mình ở ngoài phòng khách, mặc cho ai nhắc nhở cô cũng nhất quyết ngồi đây đợi Ngôn Thần trở về.
Tư Khuynh chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, nếu thực sự gặp phải chuyện xấu gì đó thì sao nó có thể vượt qua được đây.
Diệp Hoan lo lắng tới phát khóc, cô không thể ngồi chờ được nữa rồi, cô phải đi tìm con trai của mình thôi.
Đúng lúc Diệp Hoan đang định chạy ra khỏi biệt thự thì đột nhiên có ánh đèn pha ô tô chiếu sáng vào trong sân. Nhìn thoáng qua là cô đã biết Ngôn Thần đã trở về, nên ngay lập tức cô đã chạy ra ngoài đó.
"Ngôn Thần, anh đã tìm được Tư Khuynh chưa?"
Ngôn Thần vừa bước xuống xe thì đã bị Diệp Hoan hỏi tới hỏi lui. Anh buồn bã nhìn cô, sau đó kéo cô vào lòng của mình, ôm cô thật chặt.
"Anh xin lỗi em Diệp Hoan, xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được con của chúng ta."
Diệp Hoan không hiểu Ngôn Thần đang nói gì cả và cũng chính câu nói này của anh lại khiến cô càng thêm lo sợ hơn. Cô tròn mắt ngạc nhiên, hỏi ngược lại anh:
"Tại sao anh lại nói thế? Tư Khuynh đâu, thằng bé đâu rồi? Anh chưa tìm được nó sao?"
Cả cơ thể nhỏ bé của Diệp Hoan bỗng run lên bần bật và Ngôn Thần cũng cảm nhận được điều đó. Anh đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2810541/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.