Cố Đông Bách ngồi trước cửa phòng cấp cứu, lòng anh như có một ngọn lửa bùng cháy đang từ từ thiêu đốt. Từng giây phút chờ đợi như kéo dài vô tận, chỉ còn lại nỗi lo lắng và hối hận quấn quanh tim anh. Anh nhìn chằm chằm vào đôi tay mình, vẫn còn vương lại những vệt máu của Giao Nhi. Chỉ mới vài giờ trước, đôi tay này đã đẩy cô vào vòng xoáy đau đớn mà chính anh không thể thoát ra.
Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, những lời cay nghiệt, ánh mắt lạnh lùng, tiếng khóc nghẹn ngào của Giao Nhi khi anh quay lưng rời đi. Anh đã không nghe cô, không cho cô cơ hội giải thích. Hình ảnh cô ngất xỉu trên sàn với cổ tay đầy máu khiến anh như nghẹt thở. Nếu Giao Nhi có chuyện gì, nếu đứa bé trong bụng không qua khỏi...Anh không dám nghĩ tiếp.
Cửa phòng cấp cứu vẫn đóng kín. Ánh đèn đỏ nhấp nháy trên bảng hiệu bên trên khiến mọi thứ xung quanh càng thêm nặng nề. Cổ Đông Bách lặng người trong sự bất lực. Anh chỉ biết tự trách mình, tự hỏi tại sao mình lại cố chấp như vậy. Cô là vợ anh, người mà anh đã từng hứa sẽ yêu thương, bảo vệ. Nhưng đến giờ phút này, chính anh lại là người làm tổn thương cô nhất.
Một bóng dáng quen thuộc lướt qua hành lang. Bà nội anh đến, gương mặt bà tràn đầy lo lắng và giận dữ. Ngay khi thấy Cố Đông Bách, bà không kiềm chế được cơn tức giận, bà tiến thẳng tới, giọng nói đầy sự phẫn nộ.
"Đông Bách, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-em-bang-su-diu-dang-cua-anh/3648929/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.