Đêm đã về khuya, ánh đèn vàng yếu ớt trong căn phòng ngủ không đủ để xua tan sự lạnh lẽo đang bao phủ khắp nơi. Cổ Đông Bách đưa Giao Nhi về nhà, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng sự nhẹ nhàng ấy không đi cùng sự ấm áp mà cô mong đợi. Giao Nhi vẫn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô nhìn anh, ánh mắt lạc lõng. Đó không phải là Cổ Đông Bách cô từng biết. Anh trước mắt cô giờ đây chẳng khác gì một người xa lạ, lạnh lùng và đầy giận dữ.
Anh vẫn đứng đó, bóng dáng cao lớn nhưng lại toát ra sự xa cách đến khó tả. Từng nét trên khuôn mặt anh đều toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ, đôi mắt sâu thẳm, hàng chân mày cau lại chỉ khiến Giao Nhi cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu không đáy. Cô đã chờ đợi ngày anh trở về, trong tâm trí mình, cô hình dung ra cảnh anh sẽ ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô mỗi sáng như trước. Nhưng giờ đây, thứ cô nhận được chỉ là một ánh nhìn đầy oán hận và khinh miệt.
Giao Nhi cố kìm nén nước mắt, bước lên một bước, giọng run run
"Đông Bách anh có biết em đã mong anh trở về thế nào không? Em chỉ muốn...một cái ôm từ anh thôi...một nụ hôn mà mỗi sáng anh từng trao cho em...Anh...đã không còn yêu em nữa rồi sao?"
Cổ Đông Bách quay phắt lại, giọng anh sắc như dao, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào cô:
"Cô làm gì mà còn hỏi tôi sao? Cô thiếu thốn đến mức phải ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-em-bang-su-diu-dang-cua-anh/3647868/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.