Đến chiều, anh trở lại bệnh viện với một bát cháo nóng hổi. Đây là bát cháo chính tay anh nấu, từng thìa từng thìa đều chất chứa sự hối hận và yêu thương trong đó. Anh biết cô cần nghỉ ngơi, và việc nấu cháo cho cô là điều nhỏ bé nhất anh có thể làm trong lúc này.
Khi bước vào phòng, Giao Nhi đã ngủ. Gương mặt khi ngủ của cô vẫn còn hắn lên những vệt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều. Cổ Đông Bách bước nhẹ nhàng đến bên giường, đặt bát cháo lên bàn cạnh đó. Anh ngồi xuống, chăm chú nhìn cô trong im lặng. Đôi mắt anh ánh lên sự day dứt không thể diễn tả bằng lời.
Cố Đông Bách đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xanh xao của Giao Nhi. Làn da cô lạnh ngắt dưới bàn tay anh, khiến trái tim anh như thắt lại. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, để lại một nụ hôn đầy sự ân hận và yêu thương.
"Anh xin lỗi, Giao Nhi...Anh đã sai rồi..."
Anh thì thầm, mặc dù biết rằng cô không thể nghe thấy. Những lời nói đó không đủ để bù đắp cho những tổn thương anh đã gây ra, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể làm vào lúc này.
Sau khi đặt nụ hôn lên trán cô, Cổ Đông Bách đứng dậy và lặng lẽ rời đi. Anh biết cô cần thời gian để hồi phục, cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng trong lòng anh, một quyết tâm mãnh liệt đã được hình thành anh sẽ làm mọi cách để chuộc lại lỗi lầm, để có thể mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-em-bang-su-diu-dang-cua-anh/3648930/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.