- Tôi xin anh, xin anh đó Đức Trung à. Nó là con anh, là con ruột của anh!
Đức Trung bế đứa bé mới được 1 tháng tuổi trên tay, ầu ơ ru hời 1 chút, sau đó đi tới mở cửa sổ ra và ném đứa bé từ trên tầng 3 xuống dưới đất rồi đóng cửa lại và đi tới bên cạnh cô. Bàn tay nhỏ nhắn kia tát mạnh vào má phải của Trung, đau điếng:
- ANH ĐIÊN RỒI! NÓ LÀ CON CỦA ANH ĐÓ. Tại sao thế hả? Anh đã giết con của chúng ta rồi! Mẹ kiếp đồ bệnh hoạn.
Đưa tay bóp chặt cằm nhỏ của cô, Trung gằn giọng:
- Em nghĩ tôi sẽ tin lời em nói sao? Em ở bên hắn ta lâu như vậy, ha, đời nào nó là con của tôi! À quên mất, cho em gặp 1 người nhé.
Búng tay 1 cái, Trọng Lâm được vệ sĩ của Trung đưa vào,
- Lâm ơi!
- Linh.
- Tại sao anh lại tới đây chứ?
- Thả em ấy ra. Mày muốn tao chết đúng không? Đưa súng đây!
Đời nào Trung để cho Lâm dễ chết như vậy chứ, ra hiệu cho vệ sĩ giữ chặt lấy Trọng Lâm, Trung từ từ tiến lại gần anh, lấy ra trong túi quần 1 ống tiêm màu trắng cho chứa ma tuý.
- KHÔNG ĐƯỢC! ĐỨC TRUNG! Bỏ tôi ra. BỎ RA!
Thục Linh cô bị 2 vệ sĩ khác giữ chặt lại không cho chạy theo. Anh Lâm ngấm ma tuý và bắt đầu “loi phề”.
- Không. Trọng Lâm. Trọng Lâm! Mở mắt ra... ÁAAA...
Cô bị Trung nhấc bổng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nang-cong-chua-nho/2948827/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.