Cô cố ăn cho hết 2 bát cơm đầy cùng bát canh sườn non ninh súp lơ cà rốt rồi xin phép lên phòng nghỉ mệt 1 chút.
- Ừ con đi đi. Nghỉ ngơi 1 chút nhé, chút nữa mẹ pha sữa bầu cho con.
- Hihi dạ mẹ.
Cô xin phép lên phòng, vừa đi vừa rưng rưng nước mắt, lần này cô rời bỏ anh mà đi là 1 sự bất công đối với anh, nhưng cô không đi thì 21 người sẽ vì cô mà chết. Tất cả đều là do cô bắt đầu thì hãy để cô kết thúc đi.
Ting ting.
[Thục Linh ơi. Tớ xin cậu, cậu đừng làm theo những gì Trung nói. Cậu sẽ không thể nào về được Việt Nam đâu.]
[21 người, là 21 người đấy cậu hiểu không Hương. Tớ không đi Trung sẽ giết họ. Họ không đáng để chết Hương à. Không nhắn nữa nhé, gặp cậu ở bar vào tối nay.]
Ngồi trong nhà vệ sinh, xoá hết tin nhắn cùng số điện thoại, rửa mặt mũi cho sạch sẽ rồi trở ra ngoài và lên giường nằm, cố gắng để cho mình vui vẻ. Đặt tay lên bụng mình khẽ xoa nhẹ, cô nghĩ: “Con yêu à. Con tuy không phải con của bố Lâm, nhưng bố Lâm yêu con lắm con biết không. Bố không chê mẹ bẩn, mà còn chăm sóc cho cả mẹ và con nữa đấy. Còn bố Trung, con cũng đừng hận bố nhé, chính mẹ là người làm cho mọi chuyện trở nên như thế này. Có hận thì hãy hận mẹ con à.”
Từ lúc mang thai tới giờ, cô chưa có 1 ngày nào vui vẻ trọn vẹn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-nang-cong-chua-nho/2948825/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.