Chương trước
Chương sau
Edit: Thư

Tần Mục Dã nghe câu nói nhạt nhẽo của Ti Mệnh, ngẩng đầu nhìn anh, định độp lại theo bản năng.

Cậu muốn nói, cuộc sống vui vẻ thế này, người anh em định nói cái mẹ gì vậy.

Nhưng cậu vừa mở miệng, môi cứng đờ, trong đầu thoáng qua lời Miên Miên nói về thân phận liên quan đến con chó hồ ly này…

Người này là Ti Mệnh tinh quân, vị thần chuyên cai quản mọi việc dưới trần gian.

Anh ta còn có một quyển deathnote gọi là 《 Sổ ghi chép trần gian 》ghi lại tất cả sinh lão bệnh tử của con người dưới trần.

Mặc dù Tần Mục Dã không quá hòa hợp với Ti Mệnh nhưng cậu là người biết thời biết thế.

Cậu tiếp tục chơi game, nâng cùi chỏ chọc chọc tay Ti Mệnh, hạ thấp giọng lặng lẽ hỏi: “Ý của anh là gì, hình như lời của anh có ý khác đúng không, chẳng lẽ anh biết sau này nhà tôi phá sản thật à? Khi nào thì toang?”

Ti Mệnh khẽ liếc qua cậu, biểu cảm thận trọng, thâm sâu khó lường.

Tần Mục Dã càng nghĩ càng thấy tò mò hơn.

So với chuyện phá sản hay không phá sản, cậu muốn biết trước tương lai không thể đoán trước hơn.

Tần Mục Dã rục rịch: “Này, anh tiết lộ chút đi, tôi không hỏi chuyện riêng của người khác đâu, tôi hỏi về mình thôi, tôi có thể hot thêm bao nhiêu năm nữa? Có gặp chèn ép không? Trông tôi đẹp trai thế này, kỹ thuật diễn cũng đạt tiêu chuẩn, chắc không bị chèn ép đâu nhỉ… Đợi đến khi ba mươi lăm tuổi, tôi sẽ chuyển hình tượng sang phái thực lực, thế lúc nào tôi tìm được bạn gái? Khi nào lấy được vợ? Vợ tôi trông như thế nào?”

Tần Mục Dã nã câu hỏi như đại bác.

Gương mặt đẹp trai của Ti Mệnh cạn lời, nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ.

Tần Mục Dã nói rất nhỏ, chỉ có Lục Kha Thừa và bé Phó cùng ngồi trên ghế sô pha nghe được.

Lục Kha Thừa đang tập trung chơi game, nên không chú ý lắng nghe.

Chỉ mình Phó nhát cáy nghe hết…

Phó Trạch Ngôn kéo tay áo Tần Mục Dã, lén hỏi: “Anh Tần, anh này là ai vậy? Tại sao anh lại hỏi anh ấy những câu đó?”

Bởi vì bản thân có thể nằm mơ thấy trước tương lai nên khi nghe Tần Mục Dã hỏi, Phó nhát cáy vô thức đoán anh trai này cũng biết trước tương lai.

Nhưng Tần Mục Dã đưa ra lời phủ định rất nhanh.

Tần Mục Dã không thay đổi sắc mặt, nói dối thằng bé ngốc: “À, anh này ấy à, anh ấy là anh họ hàng xa của Miên Miên, đang học đoán số, mấy cái huyền học đấy, em có biết huyền học là cái gì không?”

Đôi mắt Phó Trạch Ngôn sáng rực, lập tức nhìn sang Ti Mệnh với ánh mắt sùng bái.

Bé Phó sáu tuổi không biết huyền học là cái gì, nhưng cậu bé biết đoán số, cậu đã xem qua trong bộ phim cổ trang Thần Điêu Đại Hiệp trên TV.

Cậu bé không kiềm chế được, nói nhỏ: “Anh biết đoán số ạ, anh giỏi thật, những vấn đề anh Tần hỏi anh có xem được không ạ? Lúc nào anh ấy cưới vợ ạ?”

Biểu cảm của Ti Mệnh sắp bùng nổ tức giận:?????

Chẳng phải đang nói chuyện Tần gia phá sản hay không phá sản à, tại sao chủ đề chuyển sang việc cưới vợ rồi?

Nhưng Ti Mệnh nhận ra cậu bé này là nam chính khi còn nhỏ trong sổ ghi chép phàm trần đời này.

Cậu nam chính này là một người đẹp nết nhưng mệnh khổ, gặp nhiều éo le khi còn bé, nhưng được cái có tài năng, tại sao bây giờ lại thành fanboy chính hiệu của Tần Mục Dã????

Ti Mệnh đột nhiên cảm thấy tóc mình giảm đi mấy phần.

Nam chính còn nhỏ đã bị Tần Mục Dã đá lệch đường ray, mưa dầm thấm lâu, khả năng đi theo kịch bản rất thấp, mọi chuyện sẽ trở nên lộn xộn…

Ti Mệnh giữ mặt vô cảm: Thôi bỏ đi, chuyện này sớm muộn gì cũng kết thúc thôi.

*

Cũng may chủ nhân bữa tiệc Miên Miên chạy đến cứu vớt Ti Mệnh đang đứng trước nguy cơ trọc đầu.

“Chú Ti… Anh Ti, anh về lúc nào vậy, quà của em đâu?”

Trước khi quay hình, Miên Miên đã trải qua một khóa đào tạo, bởi vì chú Ti Mệnh sống cùng gia đình bé nên có xác suất xuất hiện trước ống kính, vì phải giữ bí mật thân phận của Ti Mệnh nên cả nhà đã ngầm thừa nhận Ti Mệnh là anh họ của cô bé.

Vừa nãy bé thấy anh họ không ở đây, còn hỏi lại mẹ, mẹ nói anh họ đi ra ngoài nhận hàng, anh ấy đặt quà sinh nhật cho cô bé nhưng lại bị hoãn giao hàng, may là họ vẫn giao đúng thời điểm.

Mặc dù Miên Miên và Ti Mệnh đã quen biết mấy trăm năm nhưng cô bé chưa bao giờ được chú Ti Mệnh tặng quà sinh nhật.

Thực ra cuộc sống trên tiên giới vô cùng nhàm chán, không dục không cầu, tiệc sinh nhật chỉ tụ tập ăn uống, ít khi chuẩn bị quà tặng.

Tất cả những điều này là thói quen của con người dưới trần gian, chú Ti Mệnh dần làm quen khi hòa nhập với cuộc sống dưới đây.

Miên Miên không biết Ti Mệnh sẽ tặng cô bé thứ gì, với cả bé cũng biết chú Ti Mệnh rất nghèo.

Ti Mệnh nhìn thấy Miên Miên trong bộ đồ hình con cừu, cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được bế đứa nhỏ lên.

Bánh bao nhỏ lớn hơn một tuổi, đây là lần đầu tiên anh dự sinh nhật của cô bé sau khi xuống phàm trần.

Trong lòng Ti Mệnh nổi lên cảm xúc kỳ lạ, một loại cảm xúc anh chưa từng có trên tiên giới.

Giống như anh nhìn thấy em gái của mình… trưởng thành.

Ti Mệnh chỉ chỉ gói hàng nguyên mác bên cạnh mình, “Em đoán đi.”

Miên Miên lắc đầu, cô bé thực sự không đoán được, “Là đồ chơi ạ? Hay là heo Peppa?”

Chủ nhân bữa tiệc chạy đi mất, các bạn nhỏ đang xúm lại chơi thí nghiệm cũng lần lượt chạy theo Miên Miên, các bé chưa thấy anh trai này bao giờ nên bị thu hút.

Lục Linh nhỏ giọng hỏi Lục Kha Thừa: “Anh ơi, anh này là ai vậy ạ, tại sao em chưa gặp bao giờ?”

Khương Khương cũng nói: “Màu tóc của anh ấy ngầu quá!”

Đã biết trước “chân tướng”, Phó Trạch Ngôn tốt bụng giải thích cho mọi người: “Đây là anh họ của Miên Miên.”

Đại Lỵ ngạc nhiên, vui mừng hỏi: “Oa, Miên Miên có cả anh họ nữa! Em còn không có anh họ! Tại sao Miên Miên có nhiều anh thế!”

Linh mập ngẫm nghĩ nhìn Ti Mệnh, đây cũng là lần đầu tiên cô bé gặp người anh họ này.

Nhưng không biết vì sao… cô cảm thấy anh này quen quen?

Hình như đã gặp ở đâu rồi.

Tổ sản xuất cũng hết sức bất ngờ, bọn họ đã biết giá trị nhan sắc vượt ngưỡng của người nhà Tần gia từ trước, đã có tính toán trên phương diện này.

Không ngờ, ngoại trừ cậu bé Lục Thanh Hành ra, còn một nhan sắc bất ngờ nữa!

Trời… tập đặc biệt về gia đình ấm áp đột nhiên biến thành bữa tiệc chiêu đãi mấy người nhan khống mất rồi?

Mà thứ tự chào sân còn rất rõ ràng, tựa như mới đến gần cuối cùng.

Theo cái tiết tấu thả bả từ từ này, nói không có kịch bản chắc chẳng ai tin.

Đối với những người không ngại để lộ nhan sắc này…

Tổ chương trình không thể tùy tiện bỏ qua.

Ống kính lập tức quay cận cảnh khuôn mặt của Ti Mệnh, thậm chí còn cố tình không để lộ giọng nói của Phó Trạch Ngôn với ý muốn Miên Miên tự giới thiệu với khán giả và các bạn.

Đạo diễn quay hình hỏi: “Miên Miên, anh này là ai vậy, sao cháu chưa giới thiệu với chú nhỉ?”

Miên Miên được Ti Mệnh bế ngồi trên cánh tay, vui vẻ nói: “Đây là anh họ của cháu ạ!”

Phần bình luận đầy ắp tiếng hét chói tai ——

[Aaaaaaaaa anh họ!]

[Người anh họ này, tôi quỳ!!!!!]

[Xin hỏi đây là bữa tiệc sinh nhật thần tiên gì vậy, những anh trai này ăn gì để lớn lên thế hả? Đẹp trai quá trời quá đất!]

[Tôi thật sự muốn liếm nhan sắc của người anh họ này, cách cả màn hình mà khiến bà cô già như tôi sướng điên.]

[Ôi trời **, anh này cao quá! Trông anh bế Miên Miên đỉnh vãi chưởng.]

[Bây giờ tôi không biết nên hâm mộ Miên Miên hay anh họ đây.]

[CP anh trai Lục gia với Miên Miên hợp hơn, với cả thằng bé kia mới mười tuổi, tôi không thèm tranh làm gì! Anh ba đẹp trai nhưng im lặng không ló mặt nên thôi, anh cả… cao quá không với tới! Tính ra còn mỗi anh họ này cho tôi được không, xin đấy.]

[Anh họ tôi đến đây aaaaaa, tôi múc cục dân chính đến rồi, chúng ta kết hôn tại chỗ luôn!]

[Hahaha các chị em bình tĩnh lại, anh họ của Miên Miên mới tầm mười sáu mười bảy thôi, chưa thành niên đâu!]

Từ khi hạ phàm, trừ lúc chơi game, khi rảnh rỗi không có gì làm, Ti Mệnh sẽ xem các các chương trình giải trí.

Anh đã xem mấy chương trình tuyển chọn idol nam nên đoán được giá trị nhan sắc của mình trong mắt các cô gái theo đuổi thần tượng.

Một ông cụ sống mấy vạn năm không còn từ da mặt mỏng trong từ điển.

Anh không hề cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí còn cười trước ống kính, tuy không mở miệng nhưng rõ ràng đang chào khán giả theo dõi truyền hình cả nước.

Đúng như dự đoán, khán giả sôi sùng sục ——

[Cười, anh ấy cười rồi, ngọt quá má ơi]

[Anh họ đẹp trai vl aaaaaa, một chín một mười với Tần đỉnh lưu đấy, nhưng so với Tần đỉnh lưu, anh này trẻ với non hơn, giống lúc Tần đỉnh lưu mới debut ấy.]

Dưới sự quan sát của mọi người.

Ti Mệnh mở bọc quà.

Miên Miên vui mừng cầm bộ quần áo tơ lụa mềm mại. “Oa! Đây là quà anh Ti mua cho em ạ? Anh mua lúc nào thế? Đẹp quá!!”

Ti Mệnh tặng cho Miên Miên một bộ Hán phục được may tinh xảo.

Kiểu dáng đơn giản, phù hợp với bé gái bốn tuổi nhưng từng đường nét cắt may rất cẩn thận, giống như may thủ công, cả bộ màu tím nhạt, mang đậm khí chất thần tiên.

Đến Lê Tương cũng kinh ngạc.

Cả nhà bọn họ tiếp xúc với Ti Mệnh một khoảng thời gian, phát hiện người này chính xác là một vị thần siêu lười, chẳng mặn mà với bất cứ việc gì.

Hoàn toàn không nhìn ra cậu ấy là một người tỉ mỉ…

Người ngoài cũng không nhận ra điều gì.

Nhưng Tần Hoài Dữ biết, bộ hán phục này giống bộ Miên Miên mặc vào ngày đầu tiên hạ phàm, chỉ khác mỗi màu sắc.

Ti Mệnh nhìn bé con vui vẻ, khóe môi nhếch lên trong vô thức.

Mặc dù đến giờ Miên Miên chưa từng nói ra, nhưng anh biết việc không có phép thuật không phải là việc nhỏ, sẽ có những lúc bé nhớ những ngày trên tiên giới.

Có lần anh về, đi qua phòng Miên Miên, thấy cô bé khoác ga trải giường, bắt chước phim tiên hiệp đang hot, làm như mình có thể sử dụng phép thuật, tay chân múa may loạn xạ rất vui vẻ trong phòng.

Ti Mệnh nhận ra đứa nhỏ khoán ga trải giường vì muốn bắt chước trang phục trước đây cô bé thường hay mặc.

Những lúc rảnh rỗi, anh hay lướt Internet, biết văn hóa hán phục bây giờ rất phổ biến, nhiều cô gái trẻ đặt mua hán phục về mặc.

Ti Mệnh lướt lướt các trang mạng, cộng thêm sự giới thiệu của cư dân mạng, tìm được một cửa hàng cao cấp chuyên may riêng hán phục cho trẻ em.

Giá của một bộ hán phục cắt may thủ công… bằng nửa tháng tiền lương của anh đấy.

Lê Tương cảm thấy bộ hán phục này gửi gắm rất nhiều tâm huyết, nói với con gái: “Vừa nãy Miên Miên nói muốn thay váy công chúa trước khi cắt bánh phải không, mẹ thấy bộ hán phục này rất đẹp, con có muốn thay bộ quần áo mới anh họ tặng để thổi nến không?”

Đây là lần đầu tiên Miên Miên tổ chức sinh nhật sau khi hạ phàm, những lần sinh nhật trước cô bé không nhớ.

Vì thế bé đã đọc một vài quyển sách chú trọng các nghi thức trong bữa tiệc sinh nhật.

Sau bộ quần áo liền hình con cừu này, cô bé định thay một bộ váy công chúa màu hồng trước khi thổi nến, cắt bánh sinh nhật.

Nhưng với món quà của chú Ti Mệnh… cô bé lập tức vứt bộ váy công chúa đã chuẩn bị trước ra sau đầu, lon ton chạy lên tầng thay quần áo.

Dưới sự hỗ trợ của Lê Tương, Miên Miên biến từ con cừu nhỏ trắng nõn sang một tiên nữ mặc hán phục.

Màu tím nhạt thật sự là một gam màu nhẹ nhàng, mang đến một cảm giác thần tiên huyền ảo.

Ngay cả Lục Linh thường xuyên mặc cổ phục để quay phim cũng nhìn đến ngây người…

“Bộ quần áo này đẹp quá, Miên Miên giống hệt tiên nữ ấy!”

Khương Khương không thèm đỏ mặt thổi khí cầu vồng cho nữ thần: “Miên Miên chính là tiên nữ hạ phàm!”

Ti Mệnh cười khẽ, không ngờ những đứa trẻ người phàm không gì đặc biệt này lại có đôi mắt tinh tường như thế.

Nếu bé con đã đổi quần áo, đã đến lúc thổi nến, cắt bánh.

Bánh sinh nhật của Miên Miên cũng màu tím, bánh ba tầng rất đẹp.

Trước khi cắt bánh, Tần Sùng Lễ mới lôi quà của mình ra.

Tần Sùng Lễ cầm một hộp nhung đựng trang sức màu hồng nhạt rất lớn, ánh sáng sau khi mở hộp có thể khiến người ta mù mắt.

Một vương miện công chúa phát ra ánh sáng màu hồng.

Đính phía trên là 99 viên kim cương màu hồng nhạt quý hiếm, lấp lánh rực rỡ, lộng lẫy nhưng không phô trương.

Uông Phỉ cười sảng: “Không hổ là bác Tần, món quà này hoàn toàn xứng với thân phận của bác đấy.”

Lục Kha Thừa: “Nói đúng ra là xứng với thân phận con gái cưng của chú Tần!”

Tần Mục Dã ngây người.

Từ khi cậu nhỏ đến giờ, tình cảm của ba mẹ rất tốt, cậu không ít lần ăn cơm chó của cả hai, nhất là hôm sinh nhật Lê Tương hoặc mấy kỉ niệm ngày cưới các loại, ba sẽ mua kim cương châu báu tặng mẹ.

Cậu đã nhìn thấy đủ loại ngọc ngà châu báu, nhưng chưa bao giờ thấy vương miện thật…

Tần Mục Dã đau mắt, không nhịn được giơ tay xoa xoa, giọng chua lè từ trong thâm tâm, “Thứ đồ chơi này nhìn là biết không phải là thứ em mua được, chắc chắn đắt cắt cổ…”

Tần Hoài Dữ nói: “Kim cương hồng là loại kim cương hiếm nhất, giá cao hơn những loại kim cương thông thường, nhưng nó không quan trọng, quan trọng là tình cảm của ba, ba yêu Miên Miên nhất, trước khi làm ba đã nói với anh rồi. Đây là mong ước của Miên Miên, lúc mới hai tuổi xem hoạt hình Disney, con bé nói muốn một cái vương miện.”

Tần Hoài Dữ dứt lời, hạ thấp giọng chỉ để Tần Mục Dã nghe thấy, nói ra một con số.

Đôi đồng tử của Tần Mục Dã chấn động, tam quan sụp đổ, cậu nhìn Tần Sùng Lễ, ngắt ngứ nói: “Ba, thật à? Em gái xem hoạt hình nói muốn vương miện, ba liền mua cho con bé, thế con thì sao? Tại sao khi còn bé con xem hoạt hình muốn xe thể thao, ba nói thế nào?”

Mọi người xung quanh đang hóng hớt bật cười.

Nhất là nhóm người lớn.

Uông Phỉ cười thành tiếng: “Hahahaha Dã ca, đừng tự làm khổ mình, rõ ràng địa vị của cậu trong nhà đang đội sổ rồi đấy.”

Chỉ một mình Phó Trạch Ngôn thật lòng quan tâm Tần Mục Dã.

Cậu bé ngẩng đầu, hỏi: “Anh Tần, lúc ấy chú Tần nói gì ạ?”

Tần Mục Dã sa sút tinh thần: “Ông ấy nói, thích xe thể thao hả? À, ba thấy con giống một chiếc xe thể thao rồi.”

“Há há há há há há há há!!!!”

Mọi người và toàn thể khán giả xem trực tiếp cười to không ngừng.

Trong mắt Tần Sùng Lễ không hề có đứa con trai ngốc như vậy, ông cẩn thận đội chiếc vương miện lên đầu con gái rượu.

Vương miện màu hồng nhạt vốn dĩ sẽ phù hợp với bộ váy công chúa ban đầu của Miên Miên nhưng với món quà bất ngờ của Ti Mệnh, tạo thành một sự kết hợp không tệ giữa văn hóa phương Đông và phương Tây, tạo nên vẻ đẹp lai với cách nhìn nghệ thuật độc đáo.

Miên Miên soi gương, cười vô cùng hạnh phúc.

Đúng là vương miện các công chúa hay đội.

Tiếp theo đến quy trình hát, thổi nến, cắt bánh.

Hai tay mũm mĩm của Miên Miên nắm chặt, cô bé gửi gắm rất nhiều lời ước.

Cô bé hy vọng ba mẹ sẽ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!

Anh cả càng ngày càng phát triển, sự nghiệp của anh hai càng ngày càng đi lên, anh ba thực hiện được ước mơ làm tuyển thủ thể thao điện tử.

Còn cô bé…

Bé muốn được như lời chúc của anh Thanh Hành.

Năm tháng chảy trôi, chầm chậm trưởng thành.



Bánh ngọt ba tầng quá cao.

Miên Miên không với tới, chỉ có thể nhờ ba bế lên để thổi nến.

Bé con phồng má như chuột hamster, dùng sức thổi tắt bốn cây nến.

Sau đó cắt bánh và mời mọi người.

Trong mắt Tần Sùng Lễ và Lê Tương nổi lên hơi sương mơ hồ.

Hai người thay nhau thơm lên trán của cô con gái nhỏ.

Tần Sùng Lễ thấp giọng, đè én tâm trạng: “Miên Miên, con mãi mãi là công chúa nhỏ của ba mẹ.”

Tần Hoài Dữ cũng thơm trán em gái, cười nói: “Miên Miên cũng là công chúa nhỏ của anh cả, sau này anh sẽ tìm một người vợ cũng phải yêu thương công chúa nhỏ mới được.”

Tần Mục Dã véo khuôn mặt ngày càng tròn của em gái mình, ánh mắt không nhịn được nhìn chằm chằm cái vương miện màu hồng phía trên: “Bé heo thối, chỉ biết chọc quê anh, đúng là heo thối mà! Nhưng mà anh vẫn yêu em, bé heo bốn tuổi rồi, ước nguyện lớn nhất của anh là em mạnh khỏe, bình an lớn lên.”

Miên Miên cười rạng rỡ.

Tần Mục Dã lại không nhịn được, đưa tay sờ vương miện của bé con.

Tần Hoài Dữ ở bên cạnh đâm chọc: “Đừng sờ, sờ nữa cũng không phải của em đâu.”

Tần Mục Dã thở hổn hển: “Má, em sờ một cái không được à? Ba nuôi em 17 năm không tốn bằng cái vương miện này đâu đấy!”

Miên Miên không có ý thức về tiền bạc.

Cô bé nghe thấy Tần Mục Dã nói, kinh ngạc há to miệng, giơ tay sờ vương miện của mình, tự nhiên cảm thấy đầu nặng nặng.

“Cái này… nhiều tiền như thế cơ ạ? Có phải đầu của Miên Miên còn đắt hơn cả người anh hai không?”

Dáng vẻ hai tay đỡ đầu của bánh bao nhỏ đáng yêu chết người.

Tần Hoài Dữ bật cười: “Đương nhiên rồi, trong mắt ba, sợ rằng một cọng tóc của em còn đắt hơn a Dã ấy chứ.”

Tần Mục Dã:????? Tại sao tôi còn đứng đây làm chi!

*

Tần Tiêu Nhiên đeo khẩu trang đen là người cuối cùng đi đến.

Hôm nay là sinh nhật của em gái, một ngày đặc biệt, cậu vượt lên trên bản tính hướng nội, lấy hết can đảm, thơm lên trán em gái cách một lớp khẩu trang.

Mặc dù rất nhẹ, chạm một cái rồi thôi nhưng Miên Miên cảm nhận được rõ ràng.

Cảm giác anh ba lén thơm miệng cô bé.

Miên Miên mở rộng vòng tay hướng về phía cậu, “Anh Tiêu Nhiên, bế bế!”

Tần Tiêu Nhiên không chần chừ, bế cô bé theo bản năng.

Miên Miên vòng tay ôm cổ anh trai, thơm lên mặt anh ba cái thật lớn.

“Chụt chụt chụt”

Tần Tiêu Nhiên hóa đá tại chỗ.

Cậu vui mừng vì hôm nay đã đeo khẩu trang.

Nếu không, hơn trăm triệu người xem sẽ thấy khuôn mặt đỏ như đít khỉ của cậu…

Dưới phần bình luận, người xem luôn sáng nắng chiều mưa trưa thất thường.

Vừa rồi còn dập đầu quỳ lạy nhan sắc của anh họ, bây giờ thấy vẻ mặt xấu hổ của anh ba nhà Miên Miên.

Cảm xúc lại bùng nổ ——

[Anh trai xấu hổ, tôi có thể!!!!]

[Anh ba đáng yêu thế, còn xấu hổ sao?]

[Miên Miên ngọt lịm tim, hôn miệng tận ba cái, anh trai nhỏ bị cưỡng hôn rồi!]

[Ôi, tôi cũng muốn có cô em gái ngọt ngào như vậy.]

[Anh ba của Miên Miên xấu hổ kìa, tai của cậu ấy đỏ hết cả lên rồi, mọi người có phát hiện ra không!!!! Trời má, đây là lý do tại sao cậu ấy đeo khẩu trang à?]

Tần Tiêu Nhiên gần như ngừng thở, ngây người như phỗng nhìn bé con trong ngực, khóe môi giật giật, muốn nói lại thôi.

Một lúc sau cậu mới thốt ra một câu: “… Em, thế mà em lại cưỡng hôn anh.”

Tần Tiêu Nhiên hướng nội bẩm sinh, luôn giấu cảm xúc của mình không cho người khác thấy, không hiểu tại sao em gái có thể làm được như thế.

Tại sao con bé có thể nồng nhiệt chủ động bày tỏ trước bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm của mọi người.

Gương mặt vẫn trắng nõn, chẳng có chút ngượng ngùng xấu hổ nào!

Miên Miên che miệng cười trộm: “Sao ạ, anh Tiêu Nhiên không thích Miên Miên làm vậy đúng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.