Edit: Thư
“Miên Miên, mong em lớn lên thật chậm, một đời vô lo.”
Nụ cười của Lục Thanh Hành quá mức dịu dàng.
Kiểu anh trai mặc áo sơ mi trắng khí chất thần tiên thoát tục đúng gu Miên Miên, cô bé ngẩn người nhìn cậu bé một lúc.
Ngược lại, chỉ có Lục Linh phản ứng kịp, không hiểu hỏi: “Anh hai, mọi người đều chúc Miên Miên mau trưởng thành, tại sao anh lại mong Miên Miên lớn lên thật chậm? Lớn lên không tốt ạ?”
Lục Thanh Hành cười khẽ, giải thích: “Lớn lên là tốt, nhưng không thể quay về tuổi thơ vui vẻ, tuổi thơ chỉ ngắn ngủi mấy năm, anh hy vọng Miên Miên có thể từ từ hưởng thụ niềm vui này.”
Hiển nhiên Lục Linh không theo kịp sóng não của anh hai, mà cô bé cũng không để ý, dù sao từ nhỏ đến giờ cô vẫn chẳng hiểu nổi anh hai.
Miên Miên biết một chút, chỗ hiểu chỗ không, gật đầu, kéo tay Lục Thanh Hành, cười ngọt ngào, nói: “Miên Miên sẽ lớn lên thật chậm, anh Thanh Hành cũng phải lớn chậm một chút để đợi em nha.”
Bầu không khí yên lặng.
Các bạn nhỏ vừa nhao nhao tranh sủng không biết vì sao không lên tiếng.
Chúng nó cũng chẳng biết mình bị làm sao…
Tóm lại, sau khi thấy anh trai nhỏ lớn hơn chúng một xíu này đi vào, đến bên Miên Miên.
Chúng cảm thấy mình trở thành phông nền cho anh ấy.
Cả bọn ngoan ngoãn im lặng.
Giống như xuất phát từ bản năng, biết mình không cùng đẳng cấp tranh sủng với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-ban-muoi-muoi-ba-tuoi-ruoi/3017530/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.