Ông lão thấy 3 người Mã Tiểu Linh trở về không chút tổn hại, miệng mở to có thể nhét trứng gà, không dám tin chạy ra ngoài xem. Rừng canh xanh tươi đã xác sơ, rất hợp với hình ảnh thành phố hoang tàn. Thì ra, 2 tháng vừa qua, ông lão đang sống trong địa ngục, làm nước mắt tuôn rơi, một bụng cảm khái nhưng không biết phải tả như thế nào.
Đợi đến đêm, 3 người đàn ông đều giả bộ ngủ. Bành Xán kêu vài tiếng, cười gằn, rồi xách túi vải ra cửa. Khi đến gần bìa rừng, thì mới tức giận nói: "Ba tên đó đúng không không biết xấu hổ, tối nay cứ để họ chết phứt đi."
Ngô Đông Tuyết biến sắc, trách móc nói: "Người tu đạo mà lại có suy nghĩ độc ác thế à? Coi chừng mình méc cha, để ông ấy dạy dỗ lại cậu."
"Ai da, hơi bực mình nên thuận miệng nói thôi mà, cậu đừng xem là thật chứ. Là mình sai, cậu đừng có méc sư phụ, nếu không, mình sẽ bị cấm cung mất." - Bành Xán vội vã nịnh hót, giật giật túi xách Ngô Đông Tuyết.
Mặt trăng chậm rãi nhô lên cao, ánh trăng bạc phủ dài. Không có những tán cây che phủ, nên rừng cây cũng không còn âm u nữa.
Ánh trăng vừa chiếu sáng cả khu rừng, Mã Tiểu Linh liền nhận ra dị thường. Trong rừng cây, có một nơi ánh trăng tập trung nhiều hơn, [quả nhiên là ở đây?]
Mã Tiểu Linh mừng thầm, quay đầu định nói với Ngô Đông Tuyết. Không ngờ nhìn thấy tình cảnh sau lưng Ngô Đông Tuyết, nụ cười liền cứng đờ.
Phía sau núi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troc-yeu-khong-thanh-lai-bi-ap/1091577/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.