Lần này Nhị Nha cảm thấy câu hỏi cũng không khó, cô bé nhanh chóng trả lời: "Khuôn mặt của ông ta nhìn rất già, mắt thì trợn ngược, mũi cao như cha, miệng không cười nhưng trông giống như đang cười vậy. Ngoài ra còn có hai nốt ruồi, một ở đuôi mắt phải và một ở cổ. "
Về ngoại hình, Nhị Nha ra hiệu ám chỉ chiều cao của mình: "Chiều cao tương đương với cậu ạ."
Theo như mô tả này, nếu từng gặp qua thì Tạ Kiều sẽ nhận ra ngay. Nói cũng lạ, những khuôn mặt xuất hiện trong đầu cô dường như không có ai trùng khớp cả.
Người đó là ai? Cô sờ vào con thỏ rừng này và ngửi thử, nó được nướng lên khá thơm.
“Mẹ, chúng con đã nói thật hết rồi, chúng con có bị đánh nữa hay không vậy ạ?” Nhị Nha nhìn Tạ Kiều hỏi, mặc dù bây giờ cô bé biết giả bộ đáng thương với Tạ Kiều là vô ích nhưng Nhị Nha vẫn không nhịn được hỏi.
Cô bé thực sự sợ bị đánh.
Nếu bị treo lên cây rồi đánh thì chắc là đau lắm đấy!
Tạ Kiều cười gằn: "Ý con là gì?"
Vì sợ hành động của mình quá ồn ào sẽ gây sự chú ý của mọi người, Tạ Kiều cũng không hỏi thêm chuyện gì nữa. Sau đó bảo bọn nhóc tìm cách thu dọn nơi này rồi nhanh chóng về nhà.
"Vậy con thỏ thì sao ạ? Con có thể nuôi nó được không?" Bây giờ Đại Thiết mới dám mở lời, vì thấy sẽ không bị phạt nữa, mà cho dù tí nữa có bị đánh thật thì cậu ta cũng không sợ. Nhưng còn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-60-nuoi-muoi-dua-con/1243041/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.