Nói tới chỗ đương quy này, Tạ Kiều vẫn không nhịn được mà muốn cười.
Mặc dù bây giờ vẫn còn chưa làm gì nhưng cô vẫn không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui này với Lục Hướng Vinh.
“Ngày xưa khi em còn là một cô nhóc, từng theo học một vị đại phu ‘chân đất’ trong thôn một khoảng thời gian, vì vậy em biết được cách tạo ra dầu thuốc từ loại cây đương quy này.” Tạ Kiều sờ vào cái giỏ, cảm thấy con đường phía trước đang vô cùng tươi đẹp, “Em sẽ làm ra một mẻ dầu thuốc, sau đó sẽ mang chúng đi bán lại cho những người công nhân làm công việc nặng nhọc, em đến nơi đó bán, chỗ tiền bán được sẽ mang đi đổi thành phiếu lương thực trả lại cho anh trai em.
Tạ Kiều nghĩ, chỗ này có nhiều đương quy như thế, nhất định có thể làm ra rất nhiều dầu thuốc.
Đến lúc đó, sau khi trả lại phiếu lương thực cho anh trai xong, chắc chắn sẽ còn dư lại không ít tiền, như thế sinh hoạt của cả gia đình sẽ được bảo đảm rồi!
Ai biết, Lục Hướng Vinh lại nói: "Không được."
Sự vui vẻ của Tạ Kiều đột nhiên dừng lại, cô không hiểu nhìn anh rồi hỏi: "Anh Vinh, anh vừa mới nói cái gì cơ?"
Có phải là cô đã nghe nhầm hay không? Anh Vinh, chồng cô lại đang không đồng ý với cách kiếm tiền của cô sao?
"Cho dù là thỏ hay đương quy, tất cả phải mang trả lại cho anh trai em, anh sẽ hỏi lại xem Đại Thiết đã lấy ăn bao nhiêu rồi chúng ta sẽ trả lại bấy nhiêu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-60-nuoi-muoi-dua-con/1243042/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.