Giọng nói của hai đứa trẻ đột ngột dừng lại, cơ thể chúng như bị đóng đinh ở một chỗ, phải một lúc lâu sau chúng mới nuốt hết những thứ ở trong miệng rồi bước tới với cái miệng đầy dầu mỡ.
Lông mày của Đại Thiết cau lại, miệng mấp máy hai lần, kêu lên một tiếng như là khóc: "... Mẹ?!"
Nếu không phải Tạ Kiều đang sống và khỏe mạnh giống như bình thường mà bọn chúng lại như vậy, tiếng khóc này sẽ khiến cho Tạ Kiều còn tưởng rằng cô đã chết còn hai đứa trẻ thì đang khóc thương cho cô cơ đấy!
"Ừm? Mẹ vẫn còn đang ở ngay trước mặt các con đây mà! Hai đứa gọi mẹ làm gì vậy?" Tạ Kiều ngồi xổm xuống nhìn hai đứa trẻ.
“Không, không phải...” Đại Thiết xoay hẳn người lại, nhăn mặt muốn giải thích, nhưng nhoáng một cái Nhị Nha đã đứng dậy, rất nhanh đã chạy xa vài bước, rồi hét vào mặt Đại Thiết, “Anh ơi! Sao anh ngu thế! Bây giờ mà anh không mau chạy đi thì đến lúc cha mẹ biết phiếu thực phẩm của anh là ở chỗ nào ra sẽ đánh chết anh cho xem! Chạy mau, em sẽ giúp anh cản mẹ lại cho!"
Đại Thiết sững người một lúc rồi mới phản ứng lại được, trong lòng cảm thấy hoảng sợ liền chạy đi thì bị trượt chân một cái.
"Đại Thiết, bây giờ con định chạy đi đâu, buổi tối con cũng không định về nhà hay sao? Con không muốn nói cho mẹ biết phiếu thực phẩm từ đâu ra à?" Tạ Kiều nhìn thoáng qua mánh khóe của Nhị Nha. Cô bé này muốn để cho Đại Thiết chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-60-nuoi-muoi-dua-con/1243040/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.