Bây giờ còn nói muốn tìm là không yên tâm à? Dư Quy dắt Dư Bảo đi theo bên cạnh Tạ Kiều, nhìn chằm chằm gò má cô một lúc lâu rồi nói: “Thím ơi, cháu cảm thấy thím mới là kiểu người miệng dao găm, tâm đậu hũ như cha cháu nói.”
Tạ Kiều ngẩn ra: “Gì cơ?”
Dư Quy giải thích: “Trước kia mẹ cháu đối xử với cháu và em gái cháu không tốt, cha cháu luôn nói mẹ cháu là miệng dao găm, tâm đậu hũ, ngoài miệng thì nói lời dọa người, thật ra thì trong lòng luôn nhớ tới bọn cháu. Nhưng cháu cảm thấy người giống như thím mới là miệng dao găm, tâm đậu hũ.”
Lời chọc đã chọc Tạ Kiều cười.
Cô vỗ sau gáy Dư Quy một cái, nói: “Thằng nhóc ngốc, thím cũng không phải miệng dao găm, tâm đậu hũ gì hết. Bây giờ cũng không cần lo lắng hai anh em Đại Thiết bị đói bụng ở bên ngoài hay xảy ra chuyện gì đâu. Thím sẽ dẫn cháu đi xem hai đứa nó nói dối như thế nào, để cháu dạy dỗ Tiểu Bảo trước một chút, tránh cho ngày mai sẽ bị Nhị Nha lừa.”
Nói xong lại tiếp tục: “Đúng rồi, đợi lát nữa nếu đột nhiên thím chạy thì cháu bế Tiểu Tế giúp thím, sau đó đuổi theo, có biết chưa?”
Mặc dù Dư Quy không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu như cũ.
“Tiểu Tế, có nghe mẹ vừa mới nói gì không? Đợi lát nữa mẹ không có ở đây thì con phải nắm lấy tay anh Dư.” Tạ Kiều ngồm xổm xuống, làm mẫu một động tác nắm chặt tay cho Tiểu Tế xem: “Không được buông ra, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-60-nuoi-muoi-dua-con/1243039/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.