Mặc dù Tạ Kiều không nói thẳng ra nhưng đã chỉ ra rất rõ ràng.
Hơn nữa bộ dạng này nhìn bằng mắt thường cũng thấy được là đã bắt đầu mơ màng rồi.
Không có Đại Thiết và Nhị Nha ở đây, trong viện vốn cũng không có cách nào ồn ào nổi, bây giờ ngay cả âm thanh Tạ Kiều luôn đặt ra những câu hỏi nhỏ cho con cũng biến mất, bên trong viện càng lộ vẻ yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Dư Quy nói: “Từ khi con bé Tiểu Bảo bảy tuổi đã bị thất lạc, núp trong hầm băng mấy ngày, khi tìm được thì đã sắp chết rồi, cứu lại được thì não cũng bị hỏng, vẫn luôn ngơ ngác như thế.”
Nói xong cậu lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh như chó sói nhìn chằm chằm Tạ Kiều, rất nóng lòng nói: “Nhưng con bé có thể làm việc! Chắc chắn sẽ không ăn cơm chùa, hoặc là một mình cháu làm việc của cả hai người cũng được! Thím à, đừng có đuổi chúng cháu đi, có được không?”
Tạ Kiều dở khóc dở cười, cô búng trán Dư Quy một cái, nói: “Từ nãy tới giờ thím đã nói câu nào là muốn đuổi mấy đứa đi chưa? Cháu còn chưa được mấy tuổi, sao đã bắt đầu đoán lòng dạ phụ nữ rồi?”
Dư Quy bị đau che trán lại, kinh ngạc nhìn Tạ Kiều.
Bây giờ nuôi một kẻ ngốc chính là lãng phí lương thực, Tạ Kiều không sợ lãng phí lương thực ư?
“Tình huống của em gái cháu thế này, thím biết sớm một chút thì cũng sắp xếp sớm một chút.” Thẩm Linh Long ra hiệu Dư Quy rửa tay, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-nam-60-nuoi-muoi-dua-con/1243038/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.