Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, cung kính cúi đầu với bãi cát mênh mông màu vàng bên cạnh, bày tỏ lòng kính trọng đối với nhân vật từ thời thượng cổ này.
"Tiếp theo, chúng ta nên đi đâu?"
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, kéo suy nghĩ của mình trở về hiện thực, nhìn Loan Loan rồi hỏi.
Anh không quên rằng mục đích của chuyến đi này là làm vệ sĩ của Loan Loan, và công lao sau khi hoàn thành chuyện này là Loan Loan sẽ nói cho anh biết tung tích của thất phẩm linh châu.
"Hả?"
Loan Loan sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Nhiệm vụ của anh trước tiên đến đây, tạm thời kết thúc, tôi còn phải thu xếp một số việc khác, chờ khi tôi thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi sẽ thông báo với anh, anh quay về trước đi, tạm biệt!"
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Cô dốc hết sức bày cho tôi một bàn cờ lớn thế này, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ, chuyện này rất không có lợi đấy, cô nói xem có đúng không Tiểu Bạch Long?"
Sắc mặt Loan Loan chợt biến đổi, trong mắt rõ ràng đang loé lên một tia hoảng loạn, thế nhưng vẫn cố gắng cứng rắn tỏ vẻ hoài nghi: “Tiểu Bạch Long? Tiểu Bạch Long gì cơ? Anh nói Bạch Long Sứ á, anh ta đang ở bên cạnh bố nuôi tôi, sao anh lại đột nhiên nhắc tới anh ta?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái trước mắt mặc dù biểu hiện vô cùng cố gắng nhưng kỹ thuật diễn xuất lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635340/chuong-1738.html