Chương trước
Chương sau


Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, cung kính cúi đầu với bãi cát mênh mông màu vàng bên cạnh, bày tỏ lòng kính trọng đối với nhân vật từ thời thượng cổ này.

"Tiếp theo, chúng ta nên đi đâu?"


Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, kéo suy nghĩ của mình trở về hiện thực, nhìn Loan Loan rồi hỏi.

Anh không quên rằng mục đích của chuyến đi này là làm vệ sĩ của Loan Loan, và công lao sau khi hoàn thành chuyện này là Loan Loan sẽ nói cho anh biết tung tích của thất phẩm linh châu.

"Hả?"

Loan Loan sửng sốt, sau đó sắc mặt hơi kỳ quái, một lúc sau mới nói: "Nhiệm vụ của anh trước tiên đến đây, tạm thời kết thúc, tôi còn phải thu xếp một số việc khác, chờ khi tôi thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi sẽ thông báo với anh, anh quay về trước đi, tạm biệt!"

Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Cô dốc hết sức bày cho tôi một bàn cờ lớn thế này, bây giờ lại đột nhiên từ bỏ, chuyện này rất không có lợi đấy, cô nói xem có đúng không Tiểu Bạch Long?"



Sắc mặt Loan Loan chợt biến đổi, trong mắt rõ ràng đang loé lên một tia hoảng loạn, thế nhưng vẫn cố gắng cứng rắn tỏ vẻ hoài nghi: “Tiểu Bạch Long? Tiểu Bạch Long gì cơ? Anh nói Bạch Long Sứ á, anh ta đang ở bên cạnh bố nuôi tôi, sao anh lại đột nhiên nhắc tới anh ta?”

Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái trước mắt mặc dù biểu hiện vô cùng cố gắng nhưng kỹ thuật diễn xuất lại thật sự chẳng ra sao, bình thản cười nói: “Thật ra mới bắt đầu tôi đã hoài nghi cô chính là Tiểu Bạch Long, sơ hở lớn nhất của cô chính là sắp xếp thời gian quá mức hoàn mỹ”.

“Cái tên Tiểu Bạch Long trên mạng gần như nắm rõ về tình hình của cô như trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả rất nhiều tiểu tiết cũng phán đoán được cực kỳ chuẩn xác, giống như anh ta kè kè theo sát bên cạnh cô bất kể mọi lúc vậy”.

“Lúc đó tôi đã quyết định giả vờ như chưa nhìn thấu, muốn nhìn xem rốt cuộc cô muốn giở trò gì”.

“Có điều sau này cô đột nhiên nhắc tới Bạch Long Sứ của giáo phái áo đỏ mấy người, thêm cả một chuyện vô cùng đặc biệt mà tôi nghĩ mãi không ra trong quá trình xác minh thân phận của cô, vậy nên ý nghĩ nghi ngờ cô chính là Tiểu Bạch Long dần bị dao động”.

“Suốt chặng đường tôi đều đang suy nghĩ chuyện này, ngoại trừ điểm mà tôi thật sự nghĩ mãi không ra kia thì sau quãng thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau, rất nhiều hành vi của cô đều đang nói lên rằng cô chính là Tiểu Bạch Long”.

“Vừa mới một phút trước, tôi cũng chưa có xác định chắc chắn thân phận của cô chính là Tiểu Bạch Long, có điều ban nãy lúc tôi nhắc đến cái tên này, sắc mặt của cô đột nhiên trở nên rất hoang mang, nói năng cũng lắp ba lắp bắp”.

“Hơn nữa dáng vẻ cô cố tỏ ra trấn định thật sự quá gượng gạo, vậy nên hiện tại, tôi dám khẳng định một trăm phần trăm cô chính là cái tên Tiểu Bạch Long trên mạng kia”.

“Anh…”

Loan Loan thấy mình bị đối phương bóc mẽ hoàn toàn thì cũng không lựa chọn tiếp tục chối cãi mà nghiến răng giậm chân nói: “Hoá ra anh đã biết từ lâu rồi, thế mà anh lại lừa tôi, anh không nói đạo lý, mau xin lỗi tôi đi!”

Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ xem ra chuyện phụ nữ không chịu nói lý đều quá ư là phổ biến trên thế giới này.

Lúc mà phụ nữ đúng thì cô ấy có thể nói ba ngày ba đêm.

Nếu như bọn họ không đúng thì sẽ bắt đầu nhấn mạnh thái độ của đàn ông, tóm lại tiếp xúc với phụ nữ thì nhớ kỹ một điều là được rồi: Dù là lúc nào, nhớ rằng phụ nữ luôn luôn đúng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.