Trong người Diệp Vĩnh Khang có một nguồn Thần Long Khí Hải mạnh đến khó đoán, anh hoàn toàn không cần luyện khí, chỉ cần không ngừng làm cho bản thân trở nên mạnh hơn là được!
Một chuyện tốt như vậy, chẳng trách Diệp Vĩnh Khang mững rỡ như điên!
"Anh đừng dọa tôi!"
Loan Loan không hiểu nguyên cớ nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Vĩnh Khang thì nhất thời bị dọa sợ, cho rằng thần kinh anh có vấn đề.
"Đừng lo lắng, tôi không sao!"
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang hồng hào phấn chấn nhìn Loan Loan cười nói: "Vừa rồi tôi bị một chiếc bánh có nhân ném trúng đầu!"
Loan Loan khó hiểu nhíu mày hỏi lại: "Bánh có nhân gì? Anh nói lung tung gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Tóm lại là một cái bánh rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đừng nói chuyện này nữa, cô còn nhớ lúc nãy chúng ta làm sao từ bên dưới ra ngoài được không?"
Diệp Vĩnh Khang tạm thời không định nói chuyện này ra, bởi vì anh rất rõ ràng đạo lý may rủi.
Dân thường vô tội vì giấu ngọc trong người lại thành phạm tội, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Thần Long Tinh Hồn có thể sẽ đẩy anh vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Loan Loan nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không nhớ được, nhưng lúc đó tôi đã rất lo lắng khi nhìn thấy anh lao về phía bộ công pháp của Vua Bà Sa".
"Sau đó tôi thấy cơ thể của anh vừa tiếp xúc với công pháp Bà Sa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635339/chuong-1737.html