Chương trước
Chương sau
Đương nhiên loại thừa nhận này không phải là làm theo một cách mù quáng, ít nhất ngoài miệng công nhận bọn họ đúng, còn đâu tự mình hiểu rõ trong lòng là được rồi.

Đàn ông ý mà, tranh cãi phân bua cao thấp với phụ nữ, loại hành vi như vậy vốn dĩ quá hèn.

“Vâng vâng vâng, tôi xin lỗi bà chị Loan Loan của tôi!”


Diệp Vĩnh Khang thấy cuối cùng thì đối phương cũng lên tiếng thừa nhận, thật ra lúc này anh mới chắc chắn một trăm phần trăm về thân phận của Loan Loan.

Những lời ban nãy vẫn hơi đánh lừa sự hoài nghi của đối phương, nếu như kỹ thuật diễn xuất của Loan Loan tốt hơn chút, tiếp tục chối cãi thì Diệp Vĩnh Khang cũng chẳng thể xác định cô ta chính là Tiểu Bạch Long trên mạng kia.

Bởi vì Diệp Vĩnh Khang vẫn có rất nhiều điểm mấu chốt chưa lý giải được.

Có điều hiện tại có thể dứt khoát hỏi đương sự được rồi, anh liền lên tiếng nói: “Tôi có hai chuyện nghĩ mãi không hiểu, bài đăng đó quả thực là bài đăng từ hai mươi năm trước, lúc đó hẳn là cô vẫn chưa đầy tháng nhỉ”.

Loan Loan thở dài một hơi, nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Trước đây ở cung điện dưới mặt đất tôi đã hứa với anh nếu như có thể ra ngoài thì tôi sẽ nói cho anh nghe sự thật, xem ra tôi phải tuân thủ lời hứa này của mình rồi, chỉ có điều có phải hai chúng ta nên tìm nơi nào chỉnh đốn lại một chút không?”

Lúc này thì Diệp Vĩnh Khang mới phát hiện ra mặt mũi và người ngợm của anh và Loan Loan đã bẩn thỉu lắm rồi, nhìn thời gian thì hai người đã ở trong này tận ba ngày ba đêm.

Bởi vì bên dưới lúc nào cũng tối om nên khái niệm thời gian không được rõ ràng tới thế.

Vẫn may trên xe của Diệp Vĩnh Khang có hệ thống định vị, thông qua điện thoại có thể nhìn thấy vị trí mà xe đang đỗ, cách nơi này cũng không quá xa, hai người đi bộ tầm mười phút là tới rồi.

Sau khi lên xe, Diệp Vĩnh Khang chuyển trạng thái của điện thoại về tần số bình thường, ngay tức thì có vô số tin nhắn lũ lượt hiển thị, rung tới độ lòng bàn tay phát tê.

Gần như tất cả đều là của Hạ Huyền Trúc, lúc này thì Diệp Vĩnh Khang mới thầm thốt lên nguy to, vội vàng lấy điện thoại ra gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn bằng giọng nói, nói cho đối phương biết bản thân rất bình an, chỉ là do mấy ngày qua điện thoại có chút trục trặc mà thôi.

Hạ Huyền Trúc là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, trước giờ cô đều chưa từng can dự quá nhiều vào chuyện mà Diệp Vĩnh Khang làm.

Cô biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang không thể coi thường, cô cũng biết Diệp Vĩnh Khang nhất định còn có rất nhiều chuyện đang giấu cô.

Thế nhưng chỉ cần Diệp Vĩnh Khang không nói thì cô cũng sẽ không hỏi.

Bởi vì cô tin rằng Diệp Vĩnh Khang có cái lý của riêng anh, hơn nữa cô cũng tin rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ yêu cô mãi mãi, như vậy là đủ rồi.

Vậy nên có rất nhiều lúc Diệp Vĩnh Khang ra ngoài, chỉ cần anh không chủ động nói thì Hạ Huyền Trúc cũng sẽ không hỏi nhiều.

Có điều cô chỉ đưa ra một yêu cầu với Diệp Vĩnh Khang, đó chính là ít nhất mỗi ngày phải gửi một tin nhắn về báo bình an.

Nếu như dưới tình cảnh đặc biệt có khả năng phải ngắt liên lạc một thời gian, Diệp Vĩnh Khang buộc phải thông báo trước cho cô, sau đó nói rõ thời gian đại khái sẽ ngắt liên lạc.

Diệp Vĩnh Khang cũng vẫn luôn làm như thế, dù anh ở bên ngoài làm chuyện gì, mỗi ngày đều sẽ gửi cho Hạ Huyền Trúc một tin nhắn báo bình an.

Có điều chuyện lần này lại xảy ra tương đối đột ngột, anh căn bản không có cơ hội gửi tin nhắn cho Hạ Huyền Trúc, bên trong đó thậm chí ngay cả tín hiệu vệ tinh cũng chẳng có, vậy nên ba ngày này anh vẫn luôn ở trong trạng thái mất tích.
Hạ Huyền Trúc trả lời tin nhắn rất nhanh, muốn Diệp Vĩnh Khang tự quay một đoạn video ngắn, còn phải hôn một cái trong video rồi gửi qua cho cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.