Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị liếc nhìn đối phương, híp mắt cười nói: “Ừ, quả thực tôi có thể nhìn được mũi chân của mình, thế nhưng cô thì chắc chắn là không được”.
“Tại sao tôi lại không được?”
Thánh Nữ Loan Loan nghi hoặc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười ha ha nói: “Cổ ngữ có câu, phụ nữ cúi đầu không thấy mũi chân mới gọi là tuyệt sắc”.
Thánh Nữ Loan Loan ngơ ra mất một lúc, sau khi phản ứng trở lại thì mặt đỏ tới độ như thể sắp sửa chảy ra nước tới nơi: “Cái tên lưu manh thối tha nhà anh, sao trong đầu toàn là mấy thứ linh tinh thế hả?”
Hình tượng tổng thể của Thánh Nữ Loan Loan có khuynh hướng như một viên ngọc bích, thế nhưng nơi nào nên có thì cũng chẳng mơ hồ chút nào, điển hình của kiểu bé cái gì lớn cái gì.
Hơn nữa mọi bộ phận trên người cô ta lại chẳng có bất cứ điểm nào không cân đối, có cảm giác giống như một nữ chiến sỹ trẻ tuổi xinh đẹp trong anime.
Lái xe trên bãi sa mạc vô biên vô cùng sảng khoái, Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga hết mức mà lao đi.
Chặng đường hơn một trăm cây số chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ đã tới được khu vực mà Loan Loan nói.
“Quả nhiên ở nơi này!”
Thánh Nữ Loan Loan nhìn ra phía trước bằng cặp mắt phát sáng.
Trên bãi sa mạc không xa trước mắt, đem ra so sánh thì màu sắc lại trầm hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635254/chuong-1652.html