Chương trước
Chương sau



Bây giờ cô gái này lại nói thứ đó vẫn ở bên trong lòng đất, chuyện này không phải là mò kim đáy bể nữa, cái này phải gọi là tìm bụi đáy bể mới đúng!

“Ừ, cô nói quá là có lý luôn, Huyền Thổ Giáp nên sống ở trong lòng đất, như vậy đi, cô ở đây đợi tôi một lát, tôi đi kiếm thêm mấy thứ về đây”.

Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nói.


Thánh Nữ Loan Loan nghi hoặc nói: “Thứ gì cơ?”

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng nói: “Cái cuốc, cái xẻng”.

Thánh Nữ Loan Loan đầu óc mờ mịt: “Anh lấy mấy thứ này làm gì?”

Diệp Vĩnh Khang lên tiếng nói: “Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là đào đất rồi, nếu như thứ đó đã sống trong lòng đất thì chúng ta phải đào nó lên thôi”.

“Mặc dù nơi này hơi lớn thế nhưng cũng thường thôi, hai chúng ta có thể mô phỏng Ngu Công dời núi, mỗi người một cái cuốc, lại sinh thêm mấy đứa bé nữa ra”.

“Đợi lúc hai chúng ta tám chín mươi tuổi mà vẫn đào chưa ra thì để cho con của chúng ta tiếp tục đào, con của chúng ta già rồi thì để cháu chúng ta tiếp tục”.

“Con lại sinh cháu, cháu lại sinh con, không ngừng đào xới, khoảng mấy trăm năm nữa là có thể xới tung nơi này lên rồi”.

“Tới lúc đó để cho chắt của chúng ta mang Huyền Thổ Giáp tới và thắp cho chúng ta một nén hương trước bia mộ, như thế là xong việc lớn rồi”.

“Đào cái đầu anh!”

Thánh Nữ Loan Loan không vui nói: “Một tên nhà quê như anh? Ai muốn sinh con với anh chứ? Giống như kẻ thần kinh”.

“Được rồi, đừng ôm một bụng tức tối nữa, tôi vẫn còn chưa nói xong đâu, mặc dù thứ đó ở trong lòng đất, thế nhưng cũng không phải tìm kiếm mà chẳng có dấu vết gì”.

“Huyền Thổ Giáp sẽ không chạy lung tung khắp nơi, nó chỉ hoạt động ở một khu vực cố định mà thôi”.

“Bởi vì nó thường chui qua chui qua dưới lòng đất, vậy nên bên trên bề mặt khu vực hoạt động của nó sẽ xuất hiện một số khe rãnh rất đặc biệt”.

“Chỉ cần có thể tìm được những khe rãnh đó, tôi sẽ có cách dụ nó ra khỏi lòng đất”.

“Dựa theo suy đoán, nơi mà Huyền Thổ Giáp có thể xuất hiện ở trên bãi sa mạc này chỉ có bốn khu vực”.

“Ban nãy không phải tôi bảo anh đi vòng vòng không có mục đích, chúng ta đã loại trừ được ba khu vực có thể xuất hiện rồi”.

“Bây giờ chỉ còn lại một khu vực cuối cùng, một trăm phần trăm Huyền Thổ Giáp đó nằm ở nơi này, đi về phía trước khoảng một trăm cây nữa là tới rồi”.

Thánh Nữ Loan Loan bán tín bán nghi nhìn đối phương, nói với vẻ không tình nguyện: “Vậy thì lại tin anh thêm một lần, có điều tôi phải nói trước, nếu như lần này vẫn không tìm được thì tôi sẽ không tiếp tục xoay vòng khắp nơi như một con ruồi không đầu nữa đâu”.

Thánh Nữ Loan Loan vội vàng vỗ lên trên ngực bảo đảm: “Lần này nhất định là được, tuyệt đối sẽ không sai đâu, tôi đã tính toán chuyện này tận mấy năm trời rồi….”

Nói được một nửa, Loan Loan đột nhiên nhận ra bản thân lại vừa nói lỡ miệng.

Diệp Vĩnh Khang nói với vẻ bông đùa: “Ồ, hoá ra đã mấy năm trời luôn rồi, xem chừng cũng chẳng phải là ngẫu nhiên nhỉ”.

Gương mặt xinh đẹp của Thánh Nữ Loan Loan đỏ bừng cả lên, vội vàng giải thích: “Mấy năm trời thì làm sao, chuyện này nói lên rằng tôi có tầm nhìn xa trông rộng, nào có giống như anh, mỗi ngày đều chỉ thấy có mũi chân của mình”.

“Được được được, cô nhìn xa trông rộng, muốn bao xa là có bao xa đã được hay chưa?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.