Chương trước
Chương sau
“Lại nói, cũng không cần anh phải mất bao nhiêu máu, đại khái chỉ cần khoảng một cốc là được rồi”.

“No! No! No!”

Diệp Vĩnh Khang xua tay nói: “Dù gì cũng nói với cô rồi, tôi bị thiếu máu, nhìn khí nóng của cô mạnh như thế, rút lấy mấy cốc máu vừa khéo hạ hoả luôn”.


Mặc dù đối với Diệp Vĩnh Khang mà nói thì mấy chuyện như đổ máu không hề xa lại, khi trước lúc còn ở trên chiến trường, vấn đề này còn nhiều như cơm bữa.

Ban đầu khi Điện Long Thần vừa mới thành lập chưa được bao lâu, thực lực vẫn chưa cường đại tới thế, trong một lần đại chiến tất cả đều bị đánh bại.

Sử Nam Bắc một mình đọ sức với đại đội có thế lực khủng bố của quân địch ba ngày ba đêm, lúc Diệp Vĩnh Khang liều chết cứu hắn ra từ trong thiên quân vạn mã, hắn đã máu thịt lẫn lộn, máu trên người sắp sửa chảy cạn luôn rồi.

Khi đó Điện Long Thần đã bị đánh tan, chỉ còn lại một mình Diệp Vĩnh Khang, vẫn may là tìm được một túi cứu thương, bên trong có một số công cụ cứu thương đơn giản.

Diệp Vĩnh Khang bận rộn một hồi cũng coi như giúp Sử Nam Bắc cầm được máu.

Thế nhưng lượng máu mà Sử Nam Bắc mất đi thực sự quá nhiều, còn trì hoãn nữa thì chắc chắn không thể giữ nổi tính mạng.

Dưới tình thế cấp bách, Diệp Vĩnh Khang đã lấy ra một ống tiêm từ trong túi cứu thương, hút từng ống từng ống máu từ trên người mình rồi tiêm vào trong cơ thể Sử Nam Bắc.

Cách làm này của Diệp Vĩnh Khang cũng là vạn bất đắc dĩ, nếu như xuất hiện chút sơ suất gì thì Sử Nam Bắc sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.

Cũng may nhóm máu của hai người tương thích với nhau, cộng thêm tố chất cơ thể cường hãn của Sử Nam Bắc, sau đó hắn đã sống lại như một kỳ tích, chẳng bao lâu sau đã có thể chạy nhảy linh tinh rồi.

Sau này cách làm này của Diệp Vĩnh Khang cũng trở thành một văn hoá tinh thần trong Điện Long Thần, mỗi lần gặp phải tình cảnh này, việc rút ống tiêm ra hút máu của mình rồi tiêm cho đồng đội đã trở thành chuyện quá đỗi bình thường.

Sử Nam Bắc đã từng nói một câu nửa thật nửa đùa, hắn nói trên người các anh em của Điện Long Thần đều đang chảy dòng máu của nhau, chuyện này chẳng khác gì anh em ruột thịt, các anh em trong Điện Long Thần thật ra đều là người thân có cùng quan hệ huyết thống.

Mặc dù câu nói này có ý đùa, thế nhưng ý bên trong lại không tầm thường chút nào.

Một trăm nghìn tướng sĩ của Điện Long Thần bền chắc như thép, trước nay chưa từng xảy ra bất cứ lần nào bỏ rơi đồng đội, lực ngưng tụ cường hãn này là thứ mà những thế lực khác không thể theo kịp.

Vậy nên ở trong mắt Diệp Vĩnh Khang, máu là một thứ vô cùng quý giá, nếu như không phải dưới tình cảnh vạn bất đắc dĩ thì tướng sĩ của cả Điện Long Thần đều vô cùng quý trọng máu của bản thân.

“Anh không phải là đàn ông!”

Thánh nữ Loan Loan bị Diệp Vĩnh Khang làm cho tức phát điên, trong lúc bất lực chỉ đành rút ra một con dao nhỏ, chuẩn bị dùng máu của mình để dụ Huyền Thổ Giáp xuất hiện.

Thế nhưng vào lúc mà cô ta chuẩn bị cắt đứt cổ tay của mình thì ở nơi không xa phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ.

“Hử, sao nơi này lại có người vậy chứ?”

Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, có cảm giác sự việc không được hợp lý lắm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.