Chương trước
Chương sau
“Sao qua miệng đám đạo sĩ mũi trâu đó lại thành nước thánh dưới trần gian?”

“Phải thật sự thần kỳ như họ nói chứ, mỗi người đều chạy đến dội lên người một cái chẳng phải thành tiên dễ dàng rồi sao? Thật không thuyết phục mà”.

Diệp Vĩnh Khang bật cười, cũng giơ ngón tay đồng tình với lời nói của thánh nữ Loan Loan, lời nói không văn vẻ nhưng đúng là sự thật.


Thật ra mặc dù Diệp Vĩnh Khang không thích những tổ chức mang màu sắc giáo phái đó nhưng vẫn phải công nhận một số quan điểm của họ.

Nhất là động một tí sau khi chết sẽ thế này thế kia, cả đời đầu thai chuyển thế sẽ như thế nào.

Hơn nữa không nói thế giới này có luân hồi chuyển thế hoặc thiên đường địa ngục hay không, dù cho có thì có ai đã đến đó thật chưa?

Những người tự xưng đã đến đó rồi thì có ai có chứng cứ không?

Diệp Vĩnh Khang nghĩ điều này chẳng qua chỉ là thuật tẩy não mà thôi, suy nghĩ chủ yếu là phải tin tưởng tôi vô điều kiện, làm theo suy nghĩ của tôi.

Tôi không có gì tốt cho anh thì để anh sau khi chết lên thiên đường hoặc kiếp sau trở thành nhà giàu, ngược lại không ai thấy được những thứ này, chỉ khoác lác ngoài miệng là giỏi.

Trước đây ở thế giới ngầm, Diệp Vĩnh Khang từng gặp một ông hòa thượng, hòa thượng đó khuyên Diệp Vĩnh Khang buông đao xuống trở thành phật.

Diệp Vĩnh Khang bèn hỏi ngược lại, nếu ma quỷ buông đao xuống thành phật thì những người tích đức làm thiện cả đời thế nào?

Dù sao tích đức làm thiện cũng thành phật, buông bỏ đao kiếm cũng thành phật, buông bỏ đao kiếm lúc nào mà chẳng giống nhau, làm gì mà phải cẩn thận ăn chay tích đức để bản thân cực khổ?

Vẻ mặt lúc đó của hòa thượng cứ như bị nhét một chiếc tất thối vào miệng vậy, nghẹn đến đỏ mặt cũng không biết nên nói gì, cuối cùng thốt ra một câu: “Cậu như thế thì kiếp sau sẽ bị đày đọa vào địa ngục Kim Cương”.

Diệp Vĩnh Khang dứt khoát đáp lại: “Mẹ kiếp, nếu ông cứ lải nhải ở đây nữa, bây giờ ông đây sẽ cho ông nếm thử địa ngục trần gian là như thế nào”.

Nói rồi anh đặt con dao găm lên cổ hòa thượng đó, hòa thượng lập tức nhếch môi cười nói: “Ha ha, vậy tôi không nói nữa là được mà”.

Lúc đó Diệp Vĩnh Khang “Xí” một tiếng, càng thêm không tin vào những thứ thần quỷ này.

Diệp Vĩnh Khang không biết kiếp sau sẽ trở thành gì, nhưng cả đời này anh vẫn là một người sống sờ sờ, làm gì phải vì một thứ không biết và không thể chứng thực mà phụ lòng những thứ có thể nhìn và sờ được trước mắt?

Sinh ra làm người không sống cho thỏa thích mà cứ gửi gắm hết mọi thứ vào đời sau, thế thì đều là cái cớ cho mình trở nên vô dụng mà thôi.

“Đến lúc đó nếu đám đạo sĩ mũi trâu dám ngăn cô lại thì cô cứ thiêu rụi cả núi Thanh Thành này, tiễn họ thành tiên trước một bước vậy”.

Diệp Vĩnh Khang trêu chọc nói.

Thánh nữ Loan Loan nghiêng đầu sang trợn mắt nói: “Một người từ nhỏ đã ở Địa Tàng Phật Quốc như tôi cũng biết về giang hồ bên ngoài, sao anh có vẻ chẳng biết gì thế?”

“Núi Thanh Thành có hàng ngàn năm kế thừa, trải qua bao thăng trầm nhưng vẫn hiên ngang đến bây giờ”.

“Anh nghĩ mọi thứ đều chỉ dựa vào mấy lời khinh bỉ à?”

“Mấy nghìn năm nay núi Thanh Thành đã cho ra rất nhiều nhân vật tầm cỡ của giang hồ, ai nấy cũng đều là nhân vật cấp thần tiên của giang hồ ở thời đại đó”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.