Chương trước
Chương sau
“Người của giáo phái đó đã lừa và dẫn hết các đệ tử của giáo phái áo đỏ đến nơi khác, sau đó chúng bỗng chèn ép trụ sở chính của giáo phái áo đỏ”.

“Thuận lợi thực hiện kế hoạch cho đến khi đánh giết đến Trưởng Lão Các, ngay khi chúng đang suy nghĩ đến việc mở tiệc ăn mừng thế nào thì năm trưởng lão này bỗng tấn công”.

“Một trận chiến giết hết bảy cao thủ cấp tổng giáo của chúng, bảy nghìn người tài giỏi dẫn đầu tấn công vào cũng đều bị giết sạch”.


“Sau trận chiến đó, sinh lực của đối phương bị tổn thương nghiêm trọng, không lâu sau đã tự sụp đổ”.

“Giáo phái áo đỏ cũng phất lên từ lúc đó, không còn ai dám chọc vào bọn tôi nữa”.

“Trước đây lúc tôi đánh nhau với anh, mặc dù tôi đánh không lại anh nhưng Phần Hỏa Quyết của tôi vẫn được xem là ổn”.

“Nhưng so với trưởng lão Xích Viêm kia thì cách biết cứ như đốm lửa đầu que diêm và ngọn lửa lớn vậy”.

“Mấy năm nay càng có tin đồn rằng Xích Diệm Quyết của trưởng lão Xích Viêm đã đột phá đến cảnh giới Đại Thừa và chạm đến ngưỡng cửa tiên nhân hỏa”.

“Nếu ông ta dùng hết sức thì có thể dẫn Thiên Hỏa Diệt Thế đến”.

“Mặc dù hiện giờ không ai biết tin đồn này là thật hay giả, nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu rơi vào tay lão quái vật đó thì kết cục tốt đẹp nhất của chúng ta là còn lại một ít tro cốt trong đống tro bụi, chứ không đến nỗi không còn gì”.

Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cũng không bàn cãi thêm gì, nhún vai nói: “Mạnh thế sao? Thế nên lần này chúng ta đến Thục Địa là có liên quan đến lão quái vật đó à?”

Thánh nữ Loan Loan gật đầu nói: “Trên núi Thanh Thành ở Thục Địa có một cái hồ Hàn U, tụ khí lạnh ngàn năm, tôi đến đó ngâm mình một lát, tạm thời có thể làm khí tức Phần Hỏa tiêu tán trong vài tháng, để lão quái vật đó không tìm được tung tích”.

Nghe thế Diệp Vĩnh Khang bỗng nắm được điểm mấu chốt: “Hồ đó có tác dụng siêu như thế muốn vào trong ngâm mình e là không đơn giản chỉ mua hai vé đâu nhỉ?”

Thánh nữ Loan Loan gật đầu, cũng không giấu nói: “Núi Thanh Thành Thục Địa là thánh địa của đạo gia”.

“Đám đạo sĩ mũi trâu ngoài miệng thì nói không tranh giành, hòa hợp với người đời, ai cũng trông có vẻ đều là người tốt”.

“Nhưng chỉ có hai việc duy nhất là giẫm phải đuôi họ, đầu tiên là vé vào cổng, nếu ai dám vào núi mà không mua vé bị họ bắt được, nhẹ thì phạt gấp đôi tiền, nặng thì phạt tiền xong còn bị họ giữ lại làm nhân viên bán vé một tháng”.

“Sau khi hết một tháng sẽ quyết định có cho tiếp tục lao động thêm một tháng nữa hay không còn tùy vào biểu hiện của người kia, nhưng nếu thể hiện đủ thành ý, nói thẳng ra là đưa đủ tiền thì có thể không bị phạt”.

“Mặc dù quy tắc này hơi thực dụng nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao đám đạo sĩ mũi trâu kia mặc dù suốt ngày cứ kêu gào muốn trở thành tiên”.

“Nhưng từ khi đạo giáo được thành lập ra, theo bản thân họ thì cũng chỉ có mấy người thành tiên, hơn nữa đều là do tự họ nói, không có chứng cứ chứng minh”.

“Đa số đạo sĩ cả đời cũng là người bình thường, có vài đạo sĩ có thâm niên và trình độ tương đối cao, suốt ngày tự xưng là tiên nhân, nhưng cũng phải ăn uống đại tiểu tiện”.

“Tóm lại khi còn chưa tu luyện đến mức không cần ăn uống đại tiểu tiện thì họ đã rời khỏi thứ tiền tài đê hèn nhất mà họ nói đó”.

“Hết cách rồi, ăn cần tiền, quần áo cũng cần tiền, thường xuyên bảo trì và vệ sinh tượng khắc tổ sư Tam Thanh cũng cần tiền, không có tiền không làm được gì cả, thế nên chuyện trốn vé này rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến việc họ có đói chết trước khi thành tiên không”.

“Nếu quy tắc đầu tiên còn có thể hiểu được thì quy tắc thứ hai hơi không có lý lắm”.

“Hồ Hàn U kia nói thẳng ra là một con suối, nhưng nhiệt độ của suối này khá thấp”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.