Chương trước
Chương sau



Diệp Vĩnh Khang quay đầu sang nhìn cô gái đang mặt mày âm trầm ngồi phía bên cạnh, vốn dĩ định nói gì đó, thế nhưng mở miệng ra rồi cuối cùng vẫn lại nuốt những lời định nói vào trong.
Chuyện khó và ngu ngốc nhất trên thế giới này có lẽ là thử thay đổi quan điểm của một người khác bằng chính quan điểm của mình.

Hơn nữa bản thân quan điểm vốn đã không có đúng sai, tất cả đều chỉ mang tính tương đối.


Cũng giống như những người sống trong xã hội bình thường chắc chắn sẽ nghĩ giáo phái áo đỏ bị tẩy não, bị cầm tù bởi tư tưởng, không được làm cái này không cho phép cái kia, tự do cuộc đời và tự do tinh thần bị hạn chế.

Theo logic của người thường thì nên nói với đối phương phải can đảm đột phá sự cầm tù này, đừng để bị tẩy não, phải là chính mình.

Nhưng suy nghĩ này vốn dĩ đã không đúng, người ta có quy tắc của mình, sao lại nói không là chính mình chứ?

Hơn nữa thế giới này làm gì có tự do tuyệt đối, chỉ là cách trói buộc của mỗi người khác nhau mà thôi.

So với các thành phần tội phạm cực đoan thì điều này chứng tỏ bạn chắc chắn không thể bị quy tắc trói buộc, muốn làm gì thì làm, tội nhỏ thì đến mức đại tiện tiểu tiện bừa bãi, tội lớn thì phóng hỏa giết người, muốn làm gì cũng được.

Thế giới này không phải là thế giới bạn nghĩ gì thì sẽ là thế ấy.

Người bình thường nghĩ người giáo phái áo đỏ không tự do, nhưng người giáo phái áo đỏ vẫn nghĩ người bình thường không có tín ngưỡng, mỗi ngày đều khiến mình mệt lả chỉ vì mấy đồng rách nát.

“Có thể nói cho tôi biết tại sao muốn đến Thục Địa không?”

Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa hỏi.

Thánh nữ Loan Loan cũng không có ý che giấu nói:

“Tôi đã ra ngoài nhiều ngày rồi, đám người giáo phái áo đỏ lòng dạ thâm hiểm khó lường chắc chắn cũng sẽ không nhàn rỗi”.

“Có lẽ lúc này đã phái mấy người đuổi giết tôi rồi”.

“Thật ra tôi không lo đến mấy thứ khác, chỉ cần tôi rời khỏi Giang Bắc, chúng muốn tìm tôi chẳng khác nào mò kim đáy biển”.

“Người tôi lo nhất là một ông lão trong Trưởng Lão Các, Trưởng Lão Các của giáo phái áo đỏ có năm trưởng lão là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, không ai biết đã sống đến bao nhiêu tuổi rồi”.

“Năm người bế quan tu luyện nhiều năm, không ai biết rõ bây giờ họ đã mạnh đến cảnh giới nào, cũng xem như căn cơ của giáo phái áo đỏ ở đó, chỉ cần có năm người họ thì dù ông trời giáng thế cũng sẽ bị đánh rơi hai cái răng cửa”.

“Trong đó có trưởng lão Xích Viêm, cũng là người tu luyện công pháp hệ lửa, sức nóng Phần Hỏa Quyết của tôi vẫn chưa đủ, không thể đạt đến cảnh giới ẩn đi khí tức”.

“Mặc dù bình thường lão quái vật đó thường xuyên ở Trưởng Lão Các nhưng vẫn mày qua mắt lại với đám lòng dạ thâm hiểm kia”.

“Tôi lo lần này ông ta cũng sẽ đến, tu vi công pháp hệ lửa của ông ta có thể cao hơn tôi rất nhiều, chỉ cần là nơi tôi đã đi qua thì ông ta có thể ngửi ra được mùi lửa”.

“Đến lúc đó tiếp tục lần theo khí tức này, dù tôi trốn đến chân trời góc bể nào cũng sẽ bị ông ta tìm được”.

Nghe xong Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Cô sợ đếch gì, đừng quên bây giờ cô đã có vệ sĩ cao cấp là tôi đây”.

Thánh nữ Loan Loan nghiêng đầu sang liếc mắt với cái tên lời lẽ ngông cuồng này, khinh bỉ nói: “Tôi chưa gặp ai tự khen mình thế, còn cái gì vệ sĩ siêu cấp”.

“Mặc dù tôi công nhận anh rất mạnh nhưng anh chắc chắn không biết rõ đám lão quái vật trong Trưởng Lão Các kia biến thái thế nào đâu”.

“Nói thế này đi, trước khi tôi chào đời, lúc đó vẫn có giáo phái đối đầu với giáo phái áo đỏ chúng tôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.