Chương trước
Chương sau
“Mặc dù hiện giờ là thời đại thái bình, đạo gia không tranh đoạt với đời nhưng chính vì thế nên không ai có thể nói chắc được rốt cuộc trên ngọn núi đó có bao nhiêu lão quái vật bế quan mấy chục năm?”

“Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng Lý Huyền Thông – chưởng môn đương nhiệm khu vực này, nghe nói khi mới hai mươi tuổi ông ta từng đánh bại bốn môn phái lớn chỉ bằng một thanh kiếm, sau khi để lại mấy nghìn thi thể thì quay về núi mà không hề hấn gì”.

“Tính ra bây giờ Lý Huyền Thông đã gần một trăm tuổi rồi, ai có thể biết được mấy chục năm nay tu vi của ông ta đã đạt đến cảnh giới đáng sợ nào rồi?”


“Không nói đến Lý Huyền Thông nữa, dù sao vị chân nhân này đã không lộ mặt trên giang hồ mấy chục năm rồi”.

“Nghe nói là bốn thiên sư Thanh Thành tên Cầm Kỳ Thi Họa, nếu chọn bừa ra một người, có người nào mà không phải là cao nhân có tiếng trong giang hồ mấy chục năm trước đâu?”

“Dù sao có lẽ chuyến đi đến núi Thanh Thành này không dễ dàng như thế, đánh mấy trận là chuyện không tránh khỏi”.

“Tôi cũng không mong có thể đánh nhau, chỉ mong lúc đến đám đạo sĩ mũi trâu đó ra tay nhẹ một chút, đừng làm tôi thành tàn tật cả đời là được”.

“Sau đó nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của tôi bèn từ bi phá lệ cho tôi vào hồ Hàn U tắm một cái, cùng lắm sau khi quay lại giáo phái áo đỏ, bảo người đem tượng khắc bằng vàng của ba bậc tổ sư Tam Thanh đến tặng họ”.

Nghe thế Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo: “Tôi nói này chị gái, hóa ra cô định diễn một màn khổ sở thế à”.

“Mặc dù hiện giờ tôi là vệ sĩ của cô nhưng nói trước nhé, đến lúc đó bị đánh cô cứ đỡ là được, con người tôi không sợ đau, cùng lắm cô bị đánh xong tôi bôi thuốc giúp cô, nhắm mắt lại, tuyệt đối không nhân cơ hội chiếm hời”.

“Anh đừng nghĩ vứt bỏ quan hệ”.

Thánh nữ Loan Loan liếc nhìn gương mặt đào hoa non nớt kia: “Không biết trước đó là ai nói muốn làm bạn trai tôi”.

“Nếu đã là bạn trai tôi thì có thể nhìn bạn gái mình bị đám đạo sĩ mũi trâu đó bao vây mà không làm gì sao?”

Diệp Vĩnh Khang phiền muộn cười khổ nói: “Thì ra là tôi tự mình đào một cái hố cho bản thân à?”

“Dù sao tôi không quan tâm, cô cũng không hoàn toàn có nghĩa vụ bạn gái, tôi chắc chắn cũng không thể làm theo tiêu chuẩn bạn trai một cách hoàn hảo”.

“Bình thường giúp cô mua đồ ăn vặt, chụp ảnh, mấy ngày mà cô không tiện đó, tôi cũng không ngại giúp cô mua đầy đủ các loại kem bôi dán ban đêm ban ngày rồi”.

“Nhưng muốn tôi bị đánh cùng cô vẫn nên thôi đi, phải đợi ngày nào đó cô thật sự trở thành bạn gái của tôi rồi hẵng nói”.

Diệp Vĩnh Khang rất thành thạo việc “bắt cóc đạo đức” với thánh nữ Loan Loan, dù sao cũng là quá trình vứt hết mặt mũi đi, ai sợ ai chứ.

Thánh nữ Loan Loan tức giận nghiến răng: “Ai nói là bị đánh, chẳng phải anh rất giỏi đó sao, đến lúc đó đánh nhau một trận với họ là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang nhún vai nói: “Tôi có chút võ thuật đánh đấm, nhưng cô vừa rồi cứ mở miệng ra là ông lão thần tiên mãi”.

“Mẹ kiếp, đều là người đã thành tiên, một người thân xác phàm trần như tôi đi đánh nhau với thần tiên, không phải nhào vào để bị đánh thì là gì?”

“Anh còn là đàn ông nữa không, chẳng có chút khí phách nào cả”.

“Có phải là đàn ông hay không, cô có thể kiểm tra bất cứ lúc nào, dù sao tôi không quá chú trọng, cũng không cần chọn ngày lành tháng tốt gì, bất cứ lúc nào cũng có thể”.

“Anh… cái tên lưu manh thối tha”.

“Này, cô nói đúng đấy, tôi trước giờ đều là một tên lưu manh, nhưng không thối, không tin cô ngửi thử xem, người tôi còn rất thơm đấy”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.