Chương trước
Chương sau
Diệp Vĩnh Khang xoay người, đút hai tay vào túi quần, ánh mắt có đầy ẩn ý, nhướng mày nói: "Nghĩ thông rồi?"

Loan Loan khẽ cắn môi, cố gắng mở miệng nhiều lần, nhưng vẫn không thể nói được.

"Nếu cứ dây dưa vậy là tôi đi thật đấy".

Diệp Vĩnh Khang nhún vai, giục dã.


"Đợi một chút!"

Cuối cùng thì Loan Loan cũng hạ quyết tâm: "Tôi đồng ý!"

Lúc nói ra ba chữ này, khuôn mặt xinh đẹp của Loan Loan đỏ bừng như thể sắp tan chảy đến nơi, hơi thở gấp gáp, giống như con nai nhỏ đang hoảng loạn vậy.

Thật ra, loại chuyện này nếu đặt trong xã hội đang phát triển như vũ bão này, có thể sẽ làm khó nhiều cô gái bình thường, nhưng sẽ không đến mức căng thẳng như vậy.

Nhưng hoàn cảnh của Loan Loan thì khác, cô ta đã là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ từ khi còn nhỏ, hình tượng “thánh nữ” là như nào dần dần được tiêm nhiễm vào đầu cô ta.

Ngay cả khi không có hành vi thực chất, dù chỉ là lời nói bỡn cợt, cũng sẽ khiến cô ta nghĩ rằng mình đã phạm phải điều cấm.

Diệp Vĩnh Khang cười xấu xa tiến lên trước.

"Đợi một chút!"

Loan Loan cắn môi: "Tôi đồng ý, nhưng phải đợi cho đến khi lấy được Thất Diệp Băng Lan đã".

Diệp Vĩnh Khang cười lắc đầu: "Tôi với cô không thù không oán, cô không nghĩ tôi là đồ thiểu năng đấy chứ?"

"Chỉ dựa vào một tờ chi phiếu khống không thực tế, mà cô bắt tôi phải làm việc cho cô sao? Đổi lại là cô thì cô có làm không?"

"Nhưng mà………"

Cô tiểu thư cao quý được nuông chiều từ khi còn nhỏ nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì nữa.

Ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy mình không tin tưởng vào tờ chi phiếu khống này chứ đừng nói đến những người khác.

"Tôi có thể thề với trời!"

Cuối cùng, Thánh nữ Loan Loan thực sự đã nói ra một câu không biết nên khóc hay nên cười.

Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc: "Thề có trời là cái gì, bao nhiêu một cân? Hay là cô cân cho tôi tí đi?"

"Người đẹp, thời gian là vàng là bạc, hơn nữa tôi là người hay thay đổi, nếu cô chậm trễ, có lẽ sau này tôi sẽ không còn hứng thú với cô nữa".

Thánh nữ Loan Loan cắn chặt môi, cố chấp nói: "Anh không tin tôi, tôi cũng không tin anh, nếu tôi cho anh làm, sau anh lại đổi ý thì sao? Dù sao tôi cũng đâu đánh lại được anh!"

"Chà, cũng đúng, có lý".

Diệp Vĩnh Khang cười gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

"Đợi đã!"

Loan Loan vội vàng hét lên, nhưng lần này Diệp Vĩnh Khang không thèm để ý tới cô ta nữa, Loan Loan quyết tâm, vội vàng chạy lên ngăn đối phương lại.

"Dù sao tôi cũng không thể đánh lại anh, cho dù lúc đó tôi muốn đổi ý thì cũng không thể làm gì khác!"

Loan Loan không ngừng tiếp tục cố gắng thuyết phục đối phương.

Diệp Vĩnh Khang nhún vai, híp mắt cười: "Tôi không thích ép buộc, nếu không giờ tôi đã có thể làm việc tôi muốn làm rồi hay sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.