"Anh………"
Thánh nữ được cưng chiều từ nhỏ này giờ lại không thể có được chút lợi thế trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
Lúc đó cô ta mới hiểu cái ‘lấy lý phục người’ của cô ta trong Giáo phái áo đỏ không phải là người ta nói không lại cô ta mà chỉ là họ nhường cô ta mà thôi.
Nhìn thấy Thánh nữ áo đỏ sắp khóc, cuối cùng Diệp Vĩnh Khang không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp, cười nói: "Thôi, thật ra tôi có biện pháp điều hòa".
"Nếu đã không thể tiền trao cháo múc, thì phải đặt cọc trước, cô có đồng ý không".
Loan Loan cau mày nói: "Đặt cọc gì?"
Diệp Vĩnh Khang nói: "Chuyện đó có thể hoãn lại cho đến khi cô có được Thất Diệp Băng Lan, nhưng trước đó, cô phải ở bên cạnh tôi với tư cách là bạn gái".
"Nếu đã là bạn gái của tôi, ôm, nắm tay, hôn hay cái gì đó là chuyện bình thường. Tất nhiên, đối với các cặp đôi bình thường, thậm chí đó là nghĩa vụ khi làm bạn gái kìa".
"Chúng ta đang ở hoàn cảnh đặc biệt nên tôi sẽ đặc cách cho cô, cho đến khi cô lấy được Thất Diệp Băng Lan rồi, lúc đó mới cần thực hiện nghĩa vụ của mình. Cô nghĩ thế nào?"
"Đừng có mơ!"
Loan Loan như thể muốn hét lên.
Ôm, nắm tay và hôn là những từ bình thường, nhưng chúng lại được giữ kín như bưng trong quan niệm của cô ta.
"Vậy thì không có gì để nói nữa".
Diệp Vĩnh Khang khẽcười, sau đó lách qua đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635204/chuong-1602.html