Chương trước
Chương sau

"Anh………"

Thánh nữ được cưng chiều từ nhỏ này giờ lại không thể có được chút lợi thế trước mặt Diệp Vĩnh Khang.

Lúc đó cô ta mới hiểu cái ‘lấy lý phục người’ của cô ta trong Giáo phái áo đỏ không phải là người ta nói không lại cô ta mà chỉ là họ nhường cô ta mà thôi.


Nhìn thấy Thánh nữ áo đỏ sắp khóc, cuối cùng Diệp Vĩnh Khang không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp, cười nói: "Thôi, thật ra tôi có biện pháp điều hòa".

"Nếu đã không thể tiền trao cháo múc, thì phải đặt cọc trước, cô có đồng ý không".

Loan Loan cau mày nói: "Đặt cọc gì?"

Diệp Vĩnh Khang nói: "Chuyện đó có thể hoãn lại cho đến khi cô có được Thất Diệp Băng Lan, nhưng trước đó, cô phải ở bên cạnh tôi với tư cách là bạn gái".

"Nếu đã là bạn gái của tôi, ôm, nắm tay, hôn hay cái gì đó là chuyện bình thường. Tất nhiên, đối với các cặp đôi bình thường, thậm chí đó là nghĩa vụ khi làm bạn gái kìa".

"Chúng ta đang ở hoàn cảnh đặc biệt nên tôi sẽ đặc cách cho cô, cho đến khi cô lấy được Thất Diệp Băng Lan rồi, lúc đó mới cần thực hiện nghĩa vụ của mình. Cô nghĩ thế nào?"

"Đừng có mơ!"

Loan Loan như thể muốn hét lên.

Ôm, nắm tay và hôn là những từ bình thường, nhưng chúng lại được giữ kín như bưng trong quan niệm của cô ta.

"Vậy thì không có gì để nói nữa".

Diệp Vĩnh Khang khẽcười, sau đó lách qua đối phương tiếp tục đi về phía trước.

"Chờ đã, chỉ nắm tay thôi có được không?"

Giọng nói Loan Loan vang lên sau lưng.

Diệp Vĩnh Khang mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.

Vài giây sau, sau lưng có tiếng khóc vang lên: "Ôm cũng được, nhưng tôi thật sự không thể làm cái khác được, có được không?”

Diệp Vĩnh Khang dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đang bật khóc, đôi mắt to đầy tủi thân cùng với ánh mắt khẩn cầu đang nhìn Diệp Vĩnh Khang.

Như một cô bé bị ức hiếp.

Diệp Vĩnh Khang vươn tay sờ nhẹ cằm, nhìn đối phương cười nói: "Được".

Loan Loan cắn chặt răng, nhắm mắt lại, cả người khẽ run lên vì căng thẳng.

Khi những người không quen biết nhìn thấy cảnh này, có khi họ sẽ nghĩ cô ta sắp lên đoạn đầu đài đến nơi ấy chứ.

Mình chỉ muốn hoàn thành kế hoạch, mình không hề tự nguyện, sau khi xong việc nhất định sẽ chém thằng cha này thành trăm mảnh!

Loan Loan không ngừng tự an ủi trong lòng.

Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì.

Loan Loan mở mắt ra, chỉ thấy rằng tên kia đã đi xa.

"Anh muốn đổi ý sao?”
Loan Loan hét lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.