Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.

"Ý anh là gì?"

Đôi mày Loan Loan khẽ cau lại.

Diệp Vĩnh Khang nhìn vào mắt đối phương khinh khỉnh nói: "Cô cũng vừa thấy bản lĩnh của tôi rồi".


"Liệu những thứ như giàu có, danh vọng, địa vị có khó đối với tôi nếu tôi muốn không?"

Loan Loan nghe xong lông mày hơi nhíu lại, đối phương nói đúng, với năng lực của anh, anh muốn thì gì trên đời này mà chả được.

"Ngoài những thứ này ra, tôi có thể cho anh một thứ nữa!"

Loan Loan nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau khi anh giúp tôi lấy Thất Diệp Băng Lan, tôi có thể giao cho anh gốc Thất Diệp Băng Lan!"

Diệp Vĩnh Khang chế nhạo: "Sao tôi lại muốn thứ đó?"

Loan Loan cho biết: "Điều kiện phát triển của Thất Diệp Băng Lan vô cùng khắc nghiệt, các chất dinh dưỡng mà nó cần rất đặc biệt".

"Và chất dinh dưỡng đặc biệt này chỉ có thể nhận được từ Thất phẩm linh châu cấp 7. Sau một thời gian dài, Thất phẩm linh châu cấp bảy sẽ trở thành gốc của Thất Diệp Băng Lan!"

Trái tim của Diệp Vĩnh Khang run lên khi nghe thấy bốn chữ Thất phẩm linh châu, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ thờ ơ nói: "Thất phẩm linh châu cấp 7? Đó là cái gì?"

Loan Loan mở miệng trả lời: "Thất phẩm linh châu cấp bảy này là bảo vật quý giá nhất trên đời, quý giá không thua gì Thất Diệp Băng Lan".

"Nếu như anh ăn Thất phẩm linh châu cấp bảy này, sẽ có thể đào sâu tu luyện chân khí và cơ thể, giúp tốc độ tu luyện của anh tăng lên rất nhiều".

“Ngoài ra, Thất phẩm linh châu cấp bảy còn có thể tổ chức lại các nhân tố cấu thành thể chất dị biến. Tức là, Thất phẩm linh châu cấp bảy có thể đánh thức chủ nhân thể chất dị biến, đồng thời cũng có thể trấn áp nhân tố biến dị đã mất kiểm soát và phát điên. Chỉ riêng thứ này, nó cũng đã thu hút vô số người trong thiên hạ!"

Diệp Vĩnh Khang nghe xong vẻ mặt trầm ngâm, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Nghe cô nói như vậy, Thất phẩm linh châu cấp bảy kia thật sự là bảo vật".

"Nhưng, tôi nghĩ là không đủ, cô phải cho tôi một cái gì đó khác nữa”.

Loan Loan kiên định nói: “Thứ gì, anh nói đi!”

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, ánh mắt lả lướt trên cơ thể đối phương không chút che đậy, khóe môi cong lên: "Tôi là người không thích tiền tài danh vọng, bình thường cũng chả có sở thích gì, nhưng tôi lại thấy cô rất là đẹp đó nha".

Loan Loan sửng sốt, sau khi phản ứng lại, lông mày đột nhiên nhăn lại, tức giận nói: "Hừ, đồ yêu râu xanh, nếu anh còn dám có cái suy nghĩ đó, tôi nhất định sẽ giết anh đấy!"

Là thánh nữ của Giáo phái áo đỏ, Loan Loan từ nhỏ đã rất bảo thủ trong vấn đề này, từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng có ai dám nói những lời vô lễ như vậy với cô ta.

Đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với cô ta như vậy, trong lúc tức giận, trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ chưa từng thấy.

"Hahaha, cô nghĩ tôi giết được tôi à?"

Diệp Vĩnh Khang bật cười, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, sau khi thở ra một hơi khói dài, cười lạnh: "Nếu như cô không muốn, tôi cũng không ép".

"Nhưng mà, dù sao tôi có điều kiện như vậy đấy, không có thương lượng gì cả. Nếu cô đồng ý thì chúng ta bắt tay".

"Nếu không muốn, thì cứ thong thả, tôi không tiễn, tôi cũng nên nghỉ ngơi rồi".

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đứng dậy ngáp dài chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã!"

Diệp Vĩnh Khang vừa tiến lên hai bước thì đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói của Loan Loan.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.