Chương trước
Chương sau
Lúc này, Hoàng Thử Lang đang cực kỳ hối hận, để tiện “hành sự”, trên đường tới đây hắn còn gửi tin nhắn cho đám đàn em của mình, bảo bọn chúng tới nơi nào cách nhà mình ít nhất ba cây số, ngoài ra còn không được cho bất cứ ai lại gần chỗ này.

Thật ra theo lý thường mà nói thì không cần thiết phải như vậy, Hoàng Thử Lang làm như thế chẳng qua là vì muốn khoe khoang với đám đàn em của hắn về thành ngữ “nhượng bộ lui binh” mà hắn vừa mới học được.

Kết quả lần này giả bộ thành ra lớn chuyện luôn rồi!


Thế nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng là người từng trải sự đời, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, bình thản châm một điếu thuốc rồi nhìn đối phương nói: “Hôm nay ở quán bar tôi có hơi mạo phạm, xin lỗi anh”.

“Chỉ là chuyện này cũng không thể trách tôi hết được, bản năng tìm bạn đời là rất bình thường, có điều nếu chuyện đã vậy, dù anh có giết tôi thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả”.

“Thế này đi, anh nói cho tôi một con số, coi như chúng ta kết bạn với nhau”.

Mặc dù thường ngày Hoàng Thử Lang rất thích ra vẻ, nhưng lại là một người hết sức thông minh, hắn hiểu rất rõ cách giải quyết vấn đề trực tiếp nhất và hiệu quả nhất trên thế giới này chính là tiền.

Thế nhưng đối phương lại chẳng buồn liếc nhìn tờ chi phiếu đó lấy một lần, lên tiếng nói: “Giúp tôi tìm một người”.

“Tìm người?”

Hoàng Thử Lang nghi hoặc hỏi: “Ai?”

Đối phương rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh bên trong máy rồi đặt lên trên bàn.

Đây là manh mối mà hai đồng nghiệp của hắn có được khi lần theo con tàu đánh bạc ban đầu, vừa mới gửi tới vào buổi chiều.

Hai đồng nghiệp này đang trên đường trở về, người đàn ông mặc váy đỏ này vốn định đợi họ trở về rồi tính tiếp, thế nhưng không ngờ vào lúc vô ý tới quán bar giải trí lại đụng phải đại ca của thế giới ngầm Giang Bắc.

Mặc dù giáo phái áo đỏ của bọn họ nhất định không thuộc về thế lực giang hồ ngầm, thế nhưng cũng đã không ít lần tiếp xúc với thế lực giang hồ, bọn họ biết rõ người của thế giới ngầm này đôi lúc tìm người còn nhanh hơn cả Cục tuần tra.

Bức ảnh trên màn hình điện thoại là ảnh chụp từ camera giám sát trên con tàu đánh bạc kia, rõ ràng trông rất mờ, chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt và một cái bóng lưng.

Thế nhưng Hoàng Thử Lang vừa nhìn đã nhận ra ngay người đó chính là Diệp Vĩnh Khang!

“Bức ảnh này của anh cũng mờ quá đi, tôi làm sao mà nhận ra chứ, có tấm nào rõ hơn một chút không?”

Hoàng Thử Lang cực kỳ thông minh, trên mặt không có chút dấu vết nào cho thấy hắn quen biết người này.

Chỉ có điều người mà hắn đối diện lần này không phải người bình thường.

Người đàn ông mặc váy đỏ này là Lão Tam trong số Ba Ác Ma của giáo phái áo đỏ!

Tu vi trên người đã nhìn rõ mồn một từ lâu, dù Hoàng Thử Lang có che giấu tốt tới đâu thì vẻ quái dị loé lên trong đáy mắt vẫn không thể lọt khỏi mắt của người đàn ông mặc váy đỏ.

Bốp!

Hoàng Thử Lang chỉ cảm thấy ngực mình đột nhiên giống như bị một cái búa nặng đập trúng, cả lồng ngực như muốn rách toạc ra, hắn không khỏi rú lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu lớn!

Mà người đàn ông mặc váy đỏ lại vẫn ngồi cách hắn ít nhất ba mét, hắn thậm chí còn chẳng nhìn thấy rõ đối phương đã ra tay kiểu gì!

“Nếu như còn nói dối nửa chữ nữa, tôi nhất định sẽ khiến cho anh sống không bằng chết”.

Người đàn ông mặc váy đỏ bình thản lên tiếng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.