Chương trước
Chương sau
“Mẹ kiếp, việc gì mà anh phải gấp như thế, nếu như đánh chết tôi thì ai giúp anh đi tìm người?”

Hoàng Thử Lang chỉ cảm thấy cả lồng ngực mình căng ra như thể sắp nổ tung tới nơi: “Có thể nghe tôi nói cho hết câu được không?”

“Tôi chỉ hỏi anh còn có tấm ảnh nào rõ hơn một chút hay không, tôi đã từng nói là tôi không biết hắn chưa?”

“Hai tấm ảnh này nhìn rất giống Diệp Vĩnh Khang, thế nhưng lại mờ như thế, sao tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm với anh được đây?”

“Hôm nay có thể làm việc cho cao thủ siêu cấp số một thiên hạ như anh là vinh hạnh của Hoàng Thử Lang tôi”.

“Anh có thể tìm tới tôi, điều đó đã cho tôi đủ thể diện rồi, tôi có thể để khiến chuyện này xảy ra sai sót gì hay sao? Thật đúng là, để tôi xác nhận lại cho tử tế cái đã!”

Hoàng Thử Lang cố gắng chịu đựng cơn đau nơi lồng ngực, cầm hai tấm ảnh lên quan sát tỉ mẩn một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy vừa cầm ảnh vừa tiến lên phía trước.

Người đàn ông mặc váy đỏ nhíu mày, đột nhiên toát ra sát khí cực kỳ sắc bén.

“Anh lại làm sao thế, mọi người đều là người có văn hoá, đừng có động tí là lại bày ra cái vẻ muốn đánh muốn giết!”

Hoàng Thử Lang liếc mắt, nói: “Lẽ nào anh còn sợ tôi chạy mất sao? Hoàng Thử Lang tôi có thể là người như vậy à?”

“Không tin thì anh tới địa bàn giang hồ nghe ngóng thử xem, có ai không biết Hoàng Thử Lang tôi vẫn còn một biệt hiệu nữa là Tiểu Lang Quân thành thật giữ chữ tín?”

“Nếu như tôi đã đồng ý giúp anh xử lý chuyện này thoả đáng, tôi tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện, tôi chỉ muốn rót cốc nước uống cho đỡ khô cổ thôi, đúng thật là”.

Hoàng Thử Lang vừa nói vừa cúi người lấy một cái cốc bên cạnh rồi rót nước vào, vào lúc đang chuẩn bị uống thì ánh mắt đột nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, có đĩa bay!”

Người đàn ông mặc váy đỏ quay đầu lại theo bản năng.

Hoàng Thử Lang cũng gần như cùng lúc giơ tay về phía tay nắm cửa, dùng lực vặn mạnh, mở cửa ra rồi tháo chạy.

Người đàn ông mặc váy đỏ nhìn căn phòng trống rỗng thì không hề nổi giận, khoé môi ngược lại còn nở một nụ cười quái dị như có như không.

“Tên đần, đợi đó cho tao, con mẹ nó, mày vẫn chưa đủ trình đấu với ông mày đâu!”

Hoàng Thử Lang vọt ra khỏi cửa, hết lăn lại bò men theo cầu thang xuống dưới, vừa chạy vừa gào mồm lên.

Có nói thế nào đi nữa, tốt xấu gì thì hắn cũng là “đại ca” trong giới giang hồ Giang Bắc, nhếch nhác tháo chạy như vậy quả thực hơi khó coi, vậy nên mấy lời tàn độc đương nhiên là không thể thiếu.
Soạt!

Vào lúc Hoàng Thử Lang vừa xông tới tầng một, chuẩn bị lao ra khỏi cửa phòng khách thì đột nhiên có cảm giác phía trước loé lên một hư ảnh màu đỏ, tiếp đó cả cơ thể giống như bị một bức tường chặn lại, bị chấn động tới độ bay ngược ra sau tận mấy mét, bộp một tiếng rồi ngồi bệt luôn xuống đất.

Vào lúc hắn nhìn thấy bức “tường” trước mắt thì lập tức sởn cả gai ốc!

“Anh… anh anh anh anh sao…”

Khi thấy người đàn ông mặc váy đỏ vô cớ xuất hiện ngay trước mặt mình, Hoàng Thử Lang thậm chí còn nghi ngờ đối phương có phải anh em song sinh hay không.

Con đường từ trên tầng xuống dưới, hơn nữa bản thân lại còn chạy… không đúng, phải gọi là tốc độ rút lui chiến lược nhanh như vậy, thế nhưng đối phương sao có thể vô cớ xuất hiện trước mặt mình như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.