Chương trước
Chương sau
“Đây chính là nhà của anh, sao nào, cũng không tệ nhỉ”.

Hoàng Thử Lang vô cùng tự hào dẫn người phụ nữ mặc váy đỏ vào trong ngôi nhà xa hoa được bài trí cực kỳ nguy nga lộng lẫy của mình.

“Đừng nhìn nơi này chỗ nào cũng là vàng bạc châu báu, kỳ thực anh không hề thích chút nào, bản thân anh lại thích những thứ trông lịch sự tao nhã một chút”.


Hoàng Thử Lang chỉ vào bức thư pháp đang treo trong phòng khách, giới thiệu: “Bức tranh chữ này là anh xin được của một ông lão”.

“Phong cách thư pháp của ông ấy chỉ phù hợp với thị hiếu của số ít người, thế nhưng anh lại cực kỳ thích phong cách thanh cao thoát tục, khác xa với phong vị thấp kém bên trong thư pháp của ông ấy”.

Người phụ nữ mặc váy đỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tác phẩm thư pháp viết ba chữ “Phát Đại Tài” thì không khỏi kinh ngạc.

“Đúng rồi, đặc sắc trong nhà anh không chỉ có thế thôi đâu, đặc biệt nhất là phòng ngủ của anh, cực kỳ cực kỳ đặc biệt, đi, anh dẫn em đi tham quan”.

Hoàng Thử Lang vội vàng kéo tay người phụ nữ mặc váy đỏ vào bên trong phòng ngủ.

“Cục cưng à, điều hoà nhà anh để nhiệt độ hơi cao, em có thấy nóng không, nếu như nóng thì có thể cởi bỏ váy ra, nào, anh giúp em, ôi chao, đồ hư ạ, lại còn xấu hổ nữa, ha ha ha”.

Khoảng chừng một phút sau, bên trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét rất lớn.

“Mẹ kiếp, cô… cô…cô…”

Hoàng Thử Lang mặc một cái quần lót màu đỏ chót, một tay ôm lấy ngực, tay còn lại chỉ vào người phụ nữ mặc váy đỏ, sau đó đột nhiên cảm thấy bên trong dạ dày quặn lại, ôm lấy cái thùng rác bên cạnh rồi nôn thốc nôn tháo.

Chuyện có thể khiến cho Hoàng Thử Lang cảm thấy kinh tởm tới phát nôn nhất định không hề bình thường.

Chỉ vì ban nãy lúc bàn tay hắn mò vào trong váy của đối phương đã chạm phải một thứ tuyệt đối không nên xuất hiện trên người phụ nữ.

Nghĩ tới cảnh tượng ban nãy bản thân đã ôm chầm một người đàn ông mà hôn chùn chụt, luôn miệng cục cưng này cục cưng kia, Hoàng Thử Lang chỉ hận không thể nôn luôn cả mật ra.

Người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh hứng thú nhìn Hoàng Thử Lang nôn oẹ, cuối cùng cũng lên tiếng: “Lần sau đối đãi với phụ nữ không cần phải vòng vo như vậy, trực tiếp chút là được rồi”.

Giọng nói của gã hết sức trầm khàn, hoàn toàn khác biệt với gương mặt xinh đẹp kia.

Nghe thấy giọng nam thấp ồm ồm, Hoàng Thử Lang lại càng nôn oẹ ác liệt hơn.

“Mẹ kiếp, tên khốn nạn nhà mày dám chơi ông đây!”

Hoàng Thử Lang cảm thấy bản thân đang phải chịu đựng nỗi sỉ nhục quá lớn, cầm lấy một cái gạt tàn trên tủ đầu giường rồi ném mạnh về phía đối phương.

Choang!

Thế nhưng đối phương chỉ khẽ giơ tay lên, cái gạt tàn được làm bằng thuỷ tinh công nghiệp đã vỡ nát ngay giữa không trung.

Hoàng Thử Lang đột nhiên ngừng lại tất cả mọi động tác.

Mặc dù hắn chưa từng luyện võ, nhưng từ bé tới lớn cũng là một tên côn đồ tàn nhẫn, cũng từng gặp một số cao thủ thật sự.
Dựa vào sức mạnh này của đối phương, hắn đã biết nếu như hôm nay hắn cứng rắn, e rằng dù hắn có mất luôn cái mạng này thì cũng chưa chắc đã có thể khiến cho đối phương bị thương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.