Chương trước
Chương sau
Sau khi Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì gật đầu, ánh mắt không khỏi rơi trên người tên bắt cóc bên phải.

Tên bắt cóc kia bị dọa đến mức ướt đẫm đáy quần, bị thôi thúc bởi khát vọng sống sót mãnh liệt, hắn vội vàng lớn tiếng nói: “Tôi cũng có chuyện muốn nói, để để phòng Kiều Tử Phi qua cầu rút ván, nên tôi đã cố tình lưu lại lịch sử thanh toán”.

"Chỉ cần có lịch sử chuyển tiền này thì có thể chứng minh Kiều Tử Phi đã sai khiến chúng tôi làm thế, hơn nữa, lúc anh ta tìm chúng tôi, tôi còn lén quay lại nữa!"


Vừa nói, tên bắt cóc kia đã vội móc điện thoại ra, chuyển lịch sử thanh toán của Kiều Tử Phi đã cho bọn họ ra và một đoạn video mà Kiều Tử Phi đã sai khiến bọn họ làm việc.

Diệp Vĩnh Khang hài lòng gật đầu, nói: “Hai người các anh, một người trả lời nhanh nhất, người kia thì trả lời tốt nhất, tôi nên xử lý như thế nào đây?"

Hai người sợ hãi run cầm cập, trong lòng thầm cầu mong không phải là mình.

Một hồi lâu sau, Diệp Vĩnh Khang mới lên tiếng: "Như vậy đi, thấy hai người có thành ý như vậy, tôi sẽ cho thêm một cơ hội sống cho các anh, các anh có thể tiếp tục sống”.

Hai tên bắt cóc nghe xong lập tức thả lỏng, mồ hôi lạnh đã sớm ướt đẫm quần áo trên người bọn họ, như thể bị ai đó dội một chậu nước lạnh lên đầu.

"Cảm ơn, cảm ơn anh đã không giết chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định sẽ báo đáp…"

Hai người vội vàng dập đầu bày tỏ lòng cảm kích với Diệp Vĩnh Khang.

"Đừng vội nói mấy lời nhảm nhí này”.

Diệp Vĩnh Khang ngắt lời đối phương nói: “Nếu như các anh muốn báo đáp tôi, vậy đừng đợi sau này nữa, ngày mai tôi cần các anh làm giúp tôi một việc”.

"Chuyện gì?"

Hai người nghi hoặc nói.

Diệp Vĩnh Khang cũng không đáp lại, trong nháy mắt đã giơ chân lên đá vào đầu mỗi người một cái nhanh như chớp, hai người ngã xuống đất ngất đi không nói một lời.

Ngay sau đó Diệp Vĩnh Khang tìm vài sợi dây thừng từ ban công, rồi trói chặt hai người lại bằng một kỹ thuật rất chuyên nghiệp, lúc này mới hét lớn về phía trong nhà: “Được rồi, dắt Tiểu Văn ra đi, nhớ bịt mắt Tiểu Văn lại”.

Diệp Vĩnh Khang không muốn để Tiểu Văn nhìn thấy cảnh máu me trong phòng, sợ cô bé sẽ bị ám ảnh về mặt tâm lý.

Kiều Tử Huyên nhanh chóng bước ra ngoài cùng với Tiểu Văn, người đã nhắm mắt lại, khi cô ta nhìn thấy cái xác đẫm máu trong phòng, nhất thời sợ hãi ớn lạnh sống lưng.

Nhưng dù sao tố chất tâm lý của cô ta mạnh hơn người thường rất nhiều, nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn hai tên bắt cóc đã ngất xỉu bị trói lại bằng cách buộc ngũ hoa và nói: “Hai người này giải quyết như thế nào?"

Diệp Vĩnh Khang cười một cách nghiền ngẫm: “Sẽ có người tới xử lý thôi”.

"Ai?"

Kiều Tử Huyên hoài nghi hỏi.

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Ngày mai cô sẽ biết thôi”.

Trước khi rời đi, Diệp Vĩnh Khang đã cài lại cửa, không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.