Chương trước
Chương sau
Hai tay Diệp Vĩnh Khang khoanh trước ngực nhìn ba tên bắt cóc đang kêu rên đau đớn, lạnh nhạt nói: “Tao không có sức phí thời gian với bọn mày, nói cho tao biết mọi chuyện”.

Ba tên bắt cóc bị Diệp Vĩnh Khang đánh khá mạnh, lúc này đã không còn bất kỳ sức chống đỡ nào nữa, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.

Sau khi nghe Diệp Vĩnh Khang hỏi thế chúng không đáp lời mà cắn răng bày ra bộ dạng có chết cũng không nói.


Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy vẻ mặt này của ba người bọn chúng, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo khó thấy, sau đó nói với Kiều Tử Huyên: “Cô dẫn Tiểu Văn vào phòng nghỉ đi, có một số cảnh không thích hợp để trẻ em nhìn thấy”.

Kiểu Tử Huyên biết Diệp Vĩnh Khang muốn làm gì, cô ta gật đầu dẫn Tiểu Văn vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

“Cho bọn mày cơ hội nhưng chính bọn mày không cần, vậy thì đừng trách tao”.

Diệp Vĩnh Khang lạnh lùng bật cười, anh bỗng giơ một chân lên đạp mạnh về phía cổ một tên bắt cóc.

Chỉ nghe một tiếng rắc, hai tên bắt cóc bên cạnh hoảng sợ suýt tè ra quần.

Người làm cái nghề này như chúng trên tay cũng không phải chưa từng dính máu, tự cho rằng mình là người gặp nhiều cảnh tượng kinh hoàng.

Nhưng họ chưa từng thấy cách thức nào tàn nhẫn đến thế.

Một chân giẫm nát cổ hắn, xương cổ trắng phao và phẩn cổ toàn là máu hiện ra hệt như một quả cà nát bị giẫm bẹp.

Càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh là sau khi làm ra chuyện này, người kia thậm chí không ngước mắt lên như thể chỉ đang giẫm chết một con kiến.



“Đừng căng thẳng như thế”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn hai tên bắt cóc đã sợ hết hồn, anh hờ hững nói: "Trong hai người các anh, có một người có thể tiếp tục sống, về phần người này sẽ là ai… "

Trong lúc nói, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang lần lượt dừng lại vài giây trên cơ thể hai người họ.

Nhưng vài giây này, lại dài đằng đẵng như cả một thế kỷ đối với hai tên bắt cóc, cả hai người sợ đến toát mồ hôi hột.

Mãi cho đến khi thần kinh của hai người sắp căng đến cực điểm, Diệp Vĩnh Khang mới thờ ơ lên tiếng: "Để cho công bằng, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi kiến thức, để tôi đặt câu hỏi, còn hai người các anh giành quyền trả lời”.

"Ai trả lời nhiều câu hỏi hơn, chính xác hơn, toàn diện hơn, thì người đó sẽ được sống”.

Nói xong, Diệp Vĩnh Khang hỏi: “Câu hỏi thứ nhất…"

"Tôi nói, tôi nói hết!"

Diệp Vĩnh Khang còn chưa kịp nói hết lời, tên bắt cóc bên trái đã nóng lòng nói: “Là cậu hai của nhà họ Kiều đã sai khiến chúng tôi làm thế”.

"Những gì chúng tôi làm vốn là nhận tiền của người khác để giúp họ diệt trừ tai họa, Kiều Tử Phi đã cho chúng tôi một số tiền lớn để khống chế cô bé này lại”.

"Hơn nữa cũng không cần phải tổn hại đến mạng sống của con nhóc này, chỉ cần giám sát nó và không để nó liên lạc với thế giới bên ngoài, hơn nữa không để nó đi ra ngoài là được”.
"Công việc này rất nhẹ nhàng, lại không có gì khó, cho nên chúng tôi đã nhận lời, chuyện chính là như vậy, chúng tôi cũng chỉ giúp người khác làm việc thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.