Khi cô ta nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang kéo cửa sổ xuống cười với mình, Kiều Tử Huyên mới yên tâm, vội vàng xuống lầu rồi ngồi vào ghế phụ lái.
“Cô chỉ đường đi”.
Diệp Vĩnh Khang đạp chân ga lái xe rời đi.
“Đến phía trước thì rẽ trái”.
Kiều Tử Huyên vừa chỉ đường vừa ngờ vực nói: “Anh lấy đâu ra chiếc xe này thế?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Chặn bừa một chiếc trên đường”.
Kiều Tử Huyên nhíu mày: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng để đùa hả?”
“Tôi nói thật mà”.
Diệp Vĩnh Khang cười giải thích: “Chiếc Santana này cũng mấy trăm nghìn tệ, huống gì còn là đồ second-hand, tôi chuyển cho anh ta ba trăm nghìn tệ, dĩ nhiên anh ta liền vui vẻ đưa xe cho tôi”.
Kiều Tử Huyên mới bừng tỉnh, đồng thời cũng thầm bội phục khả năng ứng biến của Diệp Vĩnh Khang.
Mặc dù ba trăm nghìn tệ không là gì với cô ta, nhưng bảo tức khắc chặn một chiếc xe rồi mua lại thì không có khả năng nghĩ đến.
Dưới sự chỉ đường của Kiều Tử Huyên, Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng lái xe đến khu dân cư nơi bà Vương sống.
Bà Vương sống ở tầng hai mươi lăm trong tòa nhà, căn hộ này là căn Kiều Tử Huyên mua cho bà ta, hơn nữa sau đó Kiều Tử Huyên cũng đến mấy lần nên rất quen đường.
Hai người lặng lẽ đi đến trước cửa nhà bà Vương, Kiều Tử Huyên bỗng nhíu mày nói: “Thôi xong, tôi không có chìa khóa nơi này, nếu gõ cửa thì rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ve-ben-em/635141/chuong-1539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.